Hai người sau khi xếp kín đồ đạc trong cốp thì quay về, Lý Vũ Hân muốn đi vào bếp nấu cơm, nhưng bị Diệp Lăng Thiên cản lại.
“Đã nói hôm nay là anh mời em ăn cơm thì sao có thể để em nấu được? Em đi xem TV đi, nấu xong thì anh gọi em.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì xách đồ đi vào phòng bếp.
Lý Vũ Hân cũng không có tranh với Diệp Lăng Thiên, một mình từ từ sắp xếp từng món đồ cho Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên bên này vừa nấu xong cơm thì công việc của Lý Vũ Hân cũng mới vừa làm xong.
“Trà và ly để ở đây, các loại đồ dùng hằng ngày như giấy ăn đều trong tủ này...” Đợi khi Diệp Lăng Thiên đi ra, Lý Vũ Hân giới thiệu từng thứ để ở đâu cho Diệp Lăng Thiên.
“Cảm ơn, vất vả cho em rồi.” Diệp Lăng Thiên có hơi cảm động nói.
“Sợ em vất vả thì đừng gọi em tới, gọi em tới thì đừng nói mấy lời vất vẻ này. Ăn cơm thôi, em có hơi đói rồi.” Lý Vũ Hân lườm Diệp Lăng Thiên một cái, sau đó bắt đầu ăn đồ ăn trên bàn ăn.
“Anh hôm nay không đến công ty, em đã nhờ thư ký để bản kế hoạch của em đối với công ty dệt ở văn phòng của anh rồi, khi anh quay về công ty thì cố gắng xem, xem thử có vấn đề gì hay không.” Lý Vũ Hân vừa ăn vừa nói.
“Được, anh gần đây cũng bận việc bên công ty bảo vệ, hết cách rồi, nếu đã đồng ý với Lục Oánh giúp chị ta quản lý tốt công ty bảo vệ thì phải giữ việc này.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Chiều mai sao? Được, anh ngày mai liên lạc với cô ấy.” Diệp Lăng Thiên nghĩ rồi nói.
“Tiết lộ một tin trước cho anh, nhà Hiểu Tinh đã bán nhà rồi, chuẩn bị trả tiền cho anh.” Lý Vũ Hân nói tiếp.
“Cái gì?”
“Phải, cậu ấy nói với em, nhà bọn họ đã bán nhà rồi, về tay được hơn 12 tỷ, cộng thêm một ít tích góp của nhà bọn họ, lần này cậu ấy là cầm 15 tỷ đến trả cho anh. Anh đừng nói với cậu ấy là em nói cho anh những điều này đấy, cậu ấy không cho em nói với anh.”
“Cô ấy điên rồi sao, anh khi nào từng nói muốn cô ấy trả tiền cho anh chứ. Cô ấy ngược lại thì không sao, xách túi quay về Đông Hải tiếp tục đi làm, nhưng ba mẹ của cô ấy thì sao? Cô ấy bán căn nhà mà ba mẹ cô ấy ở sao? Tuổi tác lớn như vậy lẽ nào ra ngoài thuê nhà sống sao? Đây không phải là làm càn hay sao?” Diệp Lăng Thiên có hơi kích động.