“Tối đó, sau khi tan làm thì tôi trở về nhà, sau đó ăn cơm, tắm rửa rồi đi ngủ cho đến sáng hôm sau dậy đi làm. Tôi vẫn luôn ở một mình nên không ai có thể chứng minh những điều tôi nói.” Diệp Lăng Thiên nhàm chán kể lại lần nữa.
“Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra những gì anh nói. Theo như chúng tôi được biết, giữa anh và Văn Vũ có mâu thuẫn, mâu thuẫn đó là gì?” Lý Yến hỏi lại lần nữa.
“Không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ là khi tôi mở cửa hàng đầu tiên, anh ta lợi dụng sức ảnh hưởng của mình cướp mất mặt tiền cửa hàng của tôi, khiến tôi phải đóng cửa hàng trong lúc việc buôn bán đang rất ổn.
Đương nhiên không có chứng cứ chứng minh những điều đó là do anh ta làm, đây cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi. Nhưng trên thực tế, anh ta đã giúp đỡ tôi, nếu khi đó anh ta không hại tôi thì tôi cũng không thể thành công như hôm nay, nói không chừng bây giờ tôi vẫn chỉ là ông chủ của một cửa hàng nhỏ thôi ấy chứ.”
“Anh căm hận anh ta không?” Lý Yến tiếp tục hỏi.
“Căm hận!” Diệp Lăng Thiên nói đơn giản, dễ hiểu.
“Cho nên anh ôm hận trong lòng, thực hiện hành vi báo thù anh ta, đúng không?” Lý Yến tiếp lời, hỏi.
Nghe thấy Lý Yến dùng thủ đoạn chuyên dụng khi thẩm vấn phạm nhân để thẩm vấn mình, Diệp Lăng Thiên không nhịn được bật cười.
“Anh đang cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là rất tò mò, bình thường các cô đều dùng phương thức này để moi được lời từ miệng người khác ư? Tôi đúng là căm hận anh ta, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc tôi nhất định sẽ vì chuyện cỏn con như thế này mà đi trả thù anh ta, đúng không? Đương nhiên, tôi cũng có động cơ phạm tội. Lát nữa tôi còn có việc phải đến công ty, Lý Yến, cô xem xem còn chuyện gì muốn hỏi thì mau hỏi đi.” Diệp Lăng Thiên liếc thời gian, nói.
Lý Yến nghĩ một lát, cuối cùng bất lực nói: “Anh đi đi, tôi cũng không nghĩ ra còn gì nữa để hỏi. Chúng tôi sẽ đi xác minh những điều anh nói, nếu cần thiết, chúng tôi sẽ mời anh đến đây phối hợp điều tra lần nữa.”
“Được, nhưng lần sau, nếu cô muốn tôi đến thì cứ gọi điện cho tôi là được, không cần sai người đến tận công ty tìm tôi đâu. Cô biết đấy, bây giờ tốt xấu gì tôi cũng đã là ông Tổng, bên dưới còn có rất nhiều nhân viên, nếu có vài cảnh sát đến dẫn tôi đi, điều này có thể sẽ khiến các nhân viên đoán già đoán non, mang đến một vài rắc rối không cần thiết cho quản lý công ty.” Diệp Lăng Thiên vừa đứng dậy, vừa nói với Lý Yến.
Lý Yến sửng sốt một chút, sau đó đi theo sau Diệp Lăng Thiên ra ngoài.
“Thật xin lỗi, về chuyện hôm nay, tôi cũng không nghĩ được nhiều như thế. Tôi không nên sai người đến công ty tìm anh.” Sau khi đi ra ngoài, Lý Yến mới nói với Diệp Lăng Thiên.
“Không sao, cô chỉ đang thực hiện trách nhiệm công việc bình thường của mình thôi mà.” Diệp Lăng Thiên khẽ mỉm cười.
“Chuyện này thật sự không có liên quan đến anh ư?” Lý Yến lại hỏi Diệp Lăng Thiên lần nữa.
“Lần trước, tôi cũng đã nói rồi, tôi sẽ không nói dối cô. Chuyện này có liên quan đến tôi, nhưng không phải do tôi làm, chỉ như vậy thôi.” Diệp Lăng Thiên không muốn nói dối Lý Yến, nên chọn cách nói thẳng.
“Cũng chính là nói anh kêu người khác đi làm?”
“Chuyện này thì do các cô đi điều tra.” Diệp Lăng Thiên vẫn cười.
“Lăng Thiên, anh có thể thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi nên cảm động hay nên tức giận đây? Anh bảo tôi phải làm sao bây giờ?” Lý Yến lưỡng lự nói.
“Tôi đã nói rồi, khi giải quyết việc chung, cô không cần lưỡng lự. Ở chuyện này, cô cũng không cần đánh giá tôi đúng hay sai, tôi làm việc luôn có phương thức đánh giá của riêng mình. Có một số người động vào giới hạn của tôi, tôi chắc chắn sẽ không để họ sống yên ổn, đây chính là nguyên tắc của tôi.
Giống hệt như lần trước cô bị bắt, cho dù tôi có chết cũng phải giết hắn trước tiên. Đương nhiên, cho dù tôi làm gì thì đó đều là chuyện của cá nhân tôi, cô nên làm gì thì cứ việc làm, nếu cô thật sự tìm ra chứng cứ chứng minh là tôi làm, tôi cũng sẽ không làm khó cô. Được rồi, tôi thật sự phải nhanh chóng đi làm, không nói nhiều với cô nữa, tôi đi trước đây.” Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên cười, nói với Lý Yến, sau đó đi ra ngoài, lái xe của mình rời đi.
Sau khi Diệp Lăng Thiên đi ra khỏi đồn cảnh sát, anh lại đi đến công ty An Bảo lần nữa. Lúc này, Lý Vũ Hân đã trở về, trọng tâm công việc của anh càng phải đặt vào công ty An Bảo. Anh là một người không dễ dàng đồng ý với người khác bất cứ chuyện gì, nhưng một khi đã đồng ý, cho dù liều mạng anh cũng phải làm tốt nó.
Một ngày sau, Diệp Lăng Thiên nhận được điện thoại của Diệp Sương. Diệp Sương nói với Diệp Lăng Thiên rằng cô ấy cùng Trần Tuấn Lương và ba mẹ của Trần Tuấn Lương hai ngày sau sẽ cùng nhau trở lại Đông Hải. Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút, rồi nói với Diệp Sương, bảo cô ấy đến lúc đó đừng ở cùng với Trần Tuấn Lương mà hãy trở về nhà ở.
Hai người còn chưa kết hôn mà đã ở cùng nhau, Diệp Lăng Thiên sợ đối phương sẽ coi thường Diệp Sương. Ngoài ra, Diệp Lăng Thiên cũng nói, đến lúc đó anh sẽ đích thân đến đón ba mẹ của Trần Tuấn Lương. Suy nghĩ một lát, cuối cùng Diệp Lăng Thiên nói thẳng cho Diệp Sương biết, anh đã mua một căn nhà khác, một hai ngày tới sẽ chuyển sang, đến lúc đó, căn nhà kia sẽ để lại cho Diệp Sương và Trần Tuấn Lương ở. Sau đó, Diệp Lăng Thiên cũng hỏi Diệp Sương về hoàn cảnh gia đình Trần Tuấn Lương.
Diệp Sương nói, gia đình Trần Tuấn Lương chỉ là một gia đình bình thường, ba mẹ của anh ta chỉ làm nông ở một huyện thành nhỏ. Điều kiện gia đình rất bình thường, tiền tích góp trong nhà đều nhờ vào cửa hàng vật liệu xây dựng Trần Tuấn Lương mở ngày trước. Đương nhiên, cho dù là Diệp Lăng Thiên hay là Diệp Sương thì cũng không hề yêu cầu gì nhiều về điều kiện gia đình đối phương cả.
Thành thật mà nói, Diệp Lăng Thiên thật sự không muốn chuyển nhà, nhưng anh chỉ có một cô em gái, mà cô em gái này trước nay anh luôn đối xử như con gái mình. Không ai muốn con gái của mình phải ra ở riêng cả, Diệp Lăng Thiên cũng không muốn.
Hơn nữa, một năm trở lại đây, anh càng ngày càng không quen ở một mình, càng ngày càng không thích cảm giác cô đơn và trống trải. Điều tốt nhất, anh đương nhiên là muốn mình và Diệp Sương luôn ở cùng nhau, cho dù sau khi Diệp Sương kết hôn, anh cũng muốn như vậy.
Nhưng anh cũng biết, nếu Diệp Sương yêu đương rồi kết hôn, Diệp Sương chắc chắn cần một thế giới riêng, nếu còn tiếp tục ở cùng mình thì chắc chắn sẽ không vui, cho nên Diệp Lăng Thiên mới không còn cách nào khác, quyết định chuyển nhà.
Sau khi biết Diệp Sương và gia đình Trần Tuấn Lương hai ngày nữa sẽ đến, Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lát, buổi tối tan làm, trở về nhà, anh mất năm, sáu tiếng đồng hồ để dọn vệ sinh sạch sẽ nhà cửa. Dù sao đến lúc đó ba mẹ của Trần Tuấn Lương chắc chắn sẽ đến, vẫn nên để cho người ta một ấn tượng tốt. Hôm sau, sau khi tan làm, Diệp Lăng Thiên vẫn cầm theo chiếc túi anh mang về sau khi giải ngũ năm đó, đút đồ dùng cá nhân của mình vào, cuối cùng phát hiện đút không vừa. Phải biết rằng, ngày đó khi Diệp Lăng Thiên giải ngũ, trong túi chỉ có hai bộ quần áo, đó là toàn bộ tài sản của anh.
Bây giờ xem ra mấy năm nay, anh đã tiến bộ không ít. Diệp Lăng Thiên cười, sau đó tìm một chiếc vali du lịch từ trong phòng của Diệp Sương, thu dọn xong xuôi đồ đạc rồi cầm đi xuống tầng, nhét vào trong cốp xe rồi lái xe đi thẳng đến nhà mới của mình. Đối với anh mà nói, cho dù là chuyển nhà cũng không cần thông báo cho bất kỳ ai, cũng không có bất cứ sự chuẩn bị đặc biệt nào, một mình anh lặng lẽ chuyển nhà thôi là được rồi.