“Hóa ra đây chính là Tây Hồ, quả thật rất đẹp.” Lý Vũ Hân nhìn trái nhìn phải, sau đó không nhịn được nói ra.
“Tây Hồ vốn nên có dáng vẻ như thế này, chỉ có buổi tối mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp thật sự của Tây Hồ. Bản thân Tây Hồ giống như người con gái Giang Nam khoác trên mình tà áo dài lay động theo chiều gió, vừa dịu dàng điềm tĩnh lại vừa đa tình, chỉ có đứng dưới ánh trăng mờ yên tĩnh của ban đêm mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nàng.” Diệp Lăng Thiên cũng không nhịn được nói.
Lý Vũ Hân tò mò nhìn Diệp Lăng Thiên, lập tức cười nói: “Thật không ngờ anh lại có thể nói ra lời này.”
“Sao vậy? Có phải đột nhiên cảm thấy anh rất kỳ lạ không?” Diệp Lăng Thiên cười.
“Không phải, chỉ là cảm thấy anh vẫn luôn không phải là kiểu người làm theo cảm tính, hôm nay lại nói ra nhiều lời văn nghệ bay bổng như vậy, điều này không giống với tính cách của anh. Nói thật, em có thể cảm nhận rõ ràng, mấy năm này anh thật sự thay đổi rất nhiều. Nếu như là trước kia, chỉ có hai chúng ta đi cùng nhau như thế này, nếu như em không nói chuyện, anh có thể cả đêm không nói câu nào, mà bây giờ, anh lại là người nói nhiều hơn em. Hơn nữa, nếu như là trước kia, anh tuyệt đối sẽ không chủ động nói muốn dẫn em đến nơi này chơi.”
“Vậy à, có lẽ là vậy. Con người đều sẽ thay đổi, ai cũng vậy. Sống trong hoàn cảnh như thế nào thì sẽ tạo nên tính cách như thế ấy, hoàn cảnh mới là mạnh mẽ nhất, ai cũng không cách nào ngăn cản nó.
Giống như trước kia, trước kia cho dù em để anh sống một mình cả năm anh cũng sẽ không cảm thấy cô quạnh lẻ loi gì, nhưng bây giờ lại không như vậy. Từ khi em đi, anh luôn cảm thấy trong nhà thiếu đi cái gì đó, dù trải qua một quãng thời gian rất dài nhưng anh vẫn không cách nào thích ứng.
Đúng lúc, bây giờ Diệp Sương cũng đi rồi, chỉ còn một mình anh ở nhà, phần lớn thời gian anh đều không muốn về nhà, trở về đối mặt với căn nhà trống rỗng, cảm nhận đó không hề dễ chịu chút nào. Có lẽ anh già thật rồi, người lớn tuổi đều sợ cô đơn.” Diệp Lăng Thiên cũng không nhịn được cảm khái.
“Diệp Sương đi đâu rồi? Không phải em ấy làm trong công ty sao?” Lý Vũ Hân rất ngạc nhiên hỏi.
“Quả thật em ấy thực tập trong công ty, chỉ là em ấy đã dọn ra ngoài ở rồi.”
“Dọn ra ngoài ở? Điên rồi sao, ở trong nhà không muốn lại muốn ra ngoài thuê phòng ở, anh cũng yên tâm cho em ấy ra ngoài ở một mình sao?” Lý Vũ Hân khó tin nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Việc này không phải do anh đồng ý hay không, em ấy dọn ra ngoài ở cùng bạn trai, anh có thể nói cái gì? Anh cũng không thể ôm lấy cái suy nghĩ cổ hủ mà giữ em ấy ở trong nhà.” Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ cười.
“Bạn trai? Yêu đương?”
“Đúng, hơn nữa em cũng biết người này.”
“Em biết? Ai vậy? Trong công ty sao?” Lý Vũ Hân càng thêm tò mò.
“Đúng, là trong công ty, Trần Tuấn Lương, em nói xem có quen biết không?” Diệp Lăng Thiên cười.
“Cái gì? Em không nghe nhầm chứ, anh nói Diệp Sương và Trần Tuấn Lương đang yêu nhau?” Lý Vũ Hân mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Không chỉ là đang yêu nhau, hai người bọn họ đã về quê nhà Tứ Xuyên gặp ba mẹ Trần Tuấn Lương rồi, qua mấy ngày nữa ba mẹ Trần Tuấn Lương sẽ đến đây, sau đó hai bên xác định chuyện cưới xin, sang năm đợi Diệp Sương tốt nghiệp sẽ cử hành hôn lễ.”
“Chuyện này… chuyện này… cũng nhanh quá rồi, thật không ngờ hai người bọn họ lại ở bên nhau, em cũng không nhìn ra chút manh mối nào.”
“Đừng nói là em, anh cũng không biết gì, mãi đến khi hai người bọn họ phát sinh quan hệ, Trần Tuấn Lương chủ động đến nhận tội với anh thì anh mới biết tất cả, gặp chuyện này anh có thể nói gì chứ, thật lòng mà nói, anh có không nỡ, nhưng nhiều hơn chính là vui mừng.
Diệp Sương đã hai mấy tuổi rồi, nếu nói đến chuyện kết hôn, thật ra cũng không coi là sớm, hơn nữa Trần Tuấn Lương là binh lính một tay anh dẫn dắt, bây giờ lại làm việc cùng anh, anh hiểu rất rõ anh ta, cũng rất yên tâm, anh ta là một người đàn ông không tệ, gả Diệp Sương cho anh ta, anh rất hài lòng, điểm quan trọng nhất là hai người bọn họ rất yêu nhau, điểm này chiến thắng tất cả, người làm anh trai như anh chỉ hi vọng hai người bọn họ hạnh phúc, không cầu mong gì khác.
Qua một thời gian ngắn nữa anh sẽ mua căn nhà nhỏ, dọn ra ngoài ở một mình, còn căn nhà này sẽ để lại cho hai người bọn họ.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.
“Sao anh lại sắp xếp thế này, người ta mới kết hôn, muốn mua nhà cũng phải mua cho hai người bọn họ, nào có chuyện anh ra ngoài ở nhà mới, để lại nhà cũ cho hai người bọn họ.” Lý Vũ Hân cười mắng.
“Anh cũng muốn, nhưng trong này có một vấn đề, Trần Tuấn Lương sẽ không chấp nhận đề nghị anh mua nhà cho bọn họ, ở nhiều phương diện anh ta rất giống anh, lòng tự trọng vô cùng lớn, đặt chuyện này lên người anh anh cũng không thể chấp nhận.
Nhưng anh không thể để hai người bọn họ kết hôn mà không có nhà, cũng không thể để Trần Tuấn Lương chịu áp lực tâm lý quá mạnh, vì vậy trước tiên anh chỉ có thể cho bọn họ ở căn nhà cũ này, cứ như vậy, còn anh dọn ra ngoài.”
“Anh cũng thật sự hết lòng hết dạ.”
“Hết cách rồi, anh chỉ có một cô em gái, anh không suy nghĩ cho em ấy thì suy nghĩ cho ai?”
“Vậy cũng đúng, trên thực tế người làm anh như anh cũng không khác ba mẹ là mấy.” Lý Vũ Hân thấu hiểu gật đầu, sau đó cười hỏi: “Bây giờ cô em gái nhỏ hơn anh tám chín tuổi đã sắp kết hôn rồi, người làm anh trai như anh chuẩn bị giải quyết chuyện lớn cả đời như thế nào đây?”
“Chẳng phải em cũng chưa giải quyết sao? Anh gấp cái gì?” Diệp Lăng Thiên cười.
“Anh là muốn tranh với em phải không, chẳng lẽ em dự định cả đời không gả anh cũng sẽ cả đời không cưới sao?” Lý Vũ Hân hỏi ngược lại.
“Em không gả anh sẽ không cưới.” Diệp Lăng Thiên đùa giỡn nói ra.
“Anh thế này là ép em tùy tiện tìm người nào đó gả sao?” Lý Vũ Hân giả vờ tức giận.
“Không ai dám cưới em.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.
“Anh nói cái gì vậy? Ý anh là không ai thèm cưới em đúng không?” Lần này Lý Vũ Hân tức giận thật rồi.
“Ai muốn cưới em anh đều sẽ không đồng ý, thật ra sau khi chúng ta chia tay từng giả thiết về vấn đề này, nếu như một ngày nào đó em thật sự ở bên một người đàn ông khác tốt hơn, anh cảm thấy chắc chắn anh sẽ không chịu nổi. Nói không chừng anh sẽ thật sự làm ra chuyện điên cuồng gì đó, anh không nói đùa, lời anh nói là sự thật. Sau khi chia tay em, buổi tối nằm trên giường, anh thật sự đã giả thiết về vấn đề này.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.
Sau khi nghe Diệp Lăng Thiên nói xong, Lý Vũ Hân lập tức chìm vào im lặng, cúi đầu chậm rãi đi dạo, không nói lời nào.
“Xem ra cả đời này em không gả đi được rồi.” Rất lâu sau Lý Vũ Hân mới ngẩng đầu mỉm cười nói.
Ngay khi Diệp Lăng Thiên muốn nói thêm gì nữa, Lý Vũ Hân lại chủ động gác chuyện này qua một bên, nói: “Buổi tối Hiểu Tinh gọi điện thoại cho em, nói là mấy ngày nữa cậu ấy sẽ trở về Đông Hải, trường học sắp khai giảng rồi.”
“Hả, hình như là vậy, sắp hết một kỳ nghỉ hè rồi, thật sự rất nhanh.” Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ, tính toán thời gian, bây giờ cũng đã là cuối tháng tám rồi.