“Chuyện chiếc xe của hai cậu xử lý đến đâu rồi?” Diệp Lăng Thiên vừa ăn vừa hỏi Lão Ưng và Hầu Tử.
“Xong xuôi hết rồi ạ.”
“Xong xuôi rồi thì được, Hầu Tử, cậu ở thành phố A cũng đã được mấy ngày, thế nào rồi? Đã hiểu sơ về nơi này chưa?”
“Cũng coi như đã quen thuộc với thành phố A rồi, chắc sẽ không có bất kỳ vấn đề gì đâu.”
“Tốt, nếu đã vậy thì bắt đầu từ hôm nay, hai người sẽ bắt đầu thực hiện nhiệm vụ. Trước hết, tôi sẽ nói rõ một vài điểm. Đầu tiên, bây giờ chúng ta đã không còn là những người lính nữa. Các cậu chỉ là người dân bình thường giống như tôi vậy.
Vì thế nên ngoài công việc, chúng ta vẫn nên có cuộc sống bình thường của riêng mình, hai người không cần phải dùng phép tắc quân đội để ép bản thân vào khuôn khổ một cách khắt khe, tôi hy vọng mọi người đều có thể có cuộc sống của riêng mình, chẳng hạn như bạn bè, tình yêu vân vân.
Thứ hai là về tiền lương, Số 1 đã giao hai người cho tôi, vì vậy tất cả mọi chuyện các cậu đều phải nghe theo mệnh lệnh và tôi cũng bắt buộc phải đảm bảo cho cuộc sống sinh hoạt của hai người. Thật ra suy cho cùng thì cũng không biết đưa tiền lương cho các cậu như thế nào. À thế này trước đi, sau này mỗi tháng tôi sẽ đưa cho hai người một trăm năm mươi triệu. Tất nhiên nếu không đủ hoặc có yêu cầu khác thì cứ việc nói thẳng với tôi, chúng ta đều là anh em, những gì tôi có thì cũng là của các cậu. Điều này dễ bàn mà phải không?”
“Không, Sir, nhiều quá rồi. Chúng em không cần mức lương cao như vậy. Anh đưa mười lăm triệu mỗi tháng là được rồi.” Lão Ưng lắc đầu nói.
“Mười lăm triệu ư? Có thể làm được gì với số tiền đó cơ chứ? Các cậu không cần sinh hoạt hay phụng dưỡng ba mẹ hay sao? Sau này không muốn kết hôn và sinh con đẻ cái à? Tôi biết rằng làm công việc này không phải vì tiền, các cậu cũng như tôi đều vậy cả.
Nhưng ai cũng phải sống, hơn nữa bây giờ tôi vẫn còn có ít tiền, chứ đợi đến ngày tôi hết tiền không thể trả cho hai người số lương cao như vậy nữa thì cũng đừng trách tôi, cũng đừng bàn nhiều về chuyện này nữa.
Giữa anh em chúng ta không nói chuyện tiền nong, dù sao thì nếu cần gì cứ nói với tôi bất cứ lúc nào cũng được, chỉ cần có trong tay tôi sẽ không đối xử tệ bạc với anh em. Điều thứ ba là phân chia công việc, bắt đầu từ ngày mai Lão Ưng không cần đi theo tôi nữa mà hãy phụ trách thực hiện các nhiệm vụ cụ thể. Hầu Tử thì chịu trách nhiệm điều tra, theo dõi và lập kế hoạch, cụ thể là làm những gì thì mọi lúc nghe theo sự sắp xếp của tôi.
Cuối cùng đây là điều tôi muốn nhấn mạnh, mặc dù đã nói rằng các cậu phải có cuộc sống của riêng mình, nhưng những quy tắc cơ bản thì vẫn nên giữ lấy, quan trọng nhất là phải giữ bí mật và mặt khác cũng che đậy cho tốt. Không được để cho những người bên ngoài kia biết những gì chúng ta làm và càng không được để bị nghi ngờ.
Đương nhiên đều là lính của tôi và tôi không hề có chút hoài nghi nào về năng lực của các cậu cả. Những gì tôi lo lắng chỉ là các cậu không nên ở lại thành phố trong một thời gian dài và buông thả tâm lí. Được rồi, tất cả những gì tôi muốn nói chỉ có vậy thôi, những chuyện khác sẽ không nói nhiều nữa làm gì. . truyện teen hay
Ăn xong rồi thì Lão Ưng lái xe đi, Hầu Tử tự lái xe của cậu theo sát phía sau, tôi sẽ đưa hai người đến một nơi, sau khi gặp người này xong sẽ phân công nhiệm vụ cụ thể cho các cậu.” Diệp Lăng Thiên dứt lời đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên lái xe đi thẳng đến nhà giam, khi ở bên ngoài, sau khi xuống xe anh nói: “Hầu Tử, cậu cứ ngồi đợi trong xe. Chú ý tới dáng vẻ của người mà lát nữa tôi sẽ đưa ra ngoài. Còn Lão Ưng theo tôi vào trong.”
Diệp Lăng Thiên đưa Lão Ưng đi vào nhà giam, sau đó nhìn thấy người quản giáo và nói tên của Lý Đông Sinh ra, ông ta lập tức hiểu chuyện gì và hỏi là anh sẽ đưa người đi luôn hay còn có sự sắp xếp nào khác. Diệp Lăng Thiên yêu cầu quản giáo bố trí một căn phòng kín vì anh muốn gặp người tên là Tô Lão Tam này trước.
Sau đó quản giáo bắt đầu gọi điện thoại để thu xếp. Đợi khoảng hai mươi phút thì ông ta đích thân đưa Diệp Lăng Thiên và Lão Ưng đến bên ngoài một căn phòng, sai người mở cửa ra và nói với anh: “Người đang ở bên trong.”
“Làm phiền ông rồi.” Diệp Lăng Thiên đáp lại một câu rồi dẫn Lão Ưng bước vào và đóng cửa lại.
Trong phòng không hề có đèn nên tối đen như mực, Diệp Lăng Thiên bật đèn ở bên cạnh vách tường lên, ngọn đèn mờ ảo lập tức sáng lên. Chỉ nhìn thấy căn phòng bày trí vô cùng đơn giản với một cái bàn làm việc hơi cũ kĩ, bên cạnh là cái ghế và có một người đầu trọc, mặc quần áo tù nhân, tay và chân đều bị xích lại đang ngồi trên đó.
Người đàn ông trông có vẻ ít nhất đã bốn mươi tuổi nhưng khuôn mặt cứng cỏi khiến ai cũng nghĩ rằng người này trước đây là một nhân vật lẫy lừng. Đột nhiên đèn được bật lên khiến người đàn ông bị ánh sáng chói mắt nhanh chóng đưa tay lên che lại, sau khi thích ứng được mới buông tay ra. Ông ta vô cùng kinh ngạc khi thấy Diệp Lăng Thiên và Lão Ưng không mặc đồng phục cảnh sát mà xuất hiện trước mặt mình.
Diệp Lăng Thiên liếc nhìn Tô Lão Tam, sau đó ngồi xuống chiếc ghế ở ngay đối diện ông ta, Lão Ưng thì đứng bên cạnh anh.
“Ông chính là Tô Lão Tam?” Diệp Lăng Thiên hờ hững liếc nhẹ một cái rồi thờ ơ hỏi, vừa cất lời vừa châm một điếu thuốc.
“Các người là ai?” Tô Lão Tam không trả lời câu hỏi của Diệp Lăng Thiên mà lạnh lùng hỏi.
“Ông không xứng để biết chúng tôi là ai, bây giờ chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi của tôi là được. Tôi hỏi lại một lần nữa, ông có phải là Tô Lão Tam không” Diệp Lăng Thiên tiếp tục hỏi.
“Tại sao tôi phải trả lời anh? Còn chưa nói đến việc các người không phải là cảnh sát thì cho dù là người canh gác ở đây cũng phải giữ thể hiện cho Tô Lão Tam tôi đây. Nói đi, rốt cuộc mấy người là ai?” Ánh mắt ông ta vô cùng hung dữ, rõ ràng có lòng thù địch với Diệp Lăng Thiên và Lão Ưng đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Lão Ưng, giao lại cho cậu đấy, hãy khiến ông ta ngoan ngoãn trả lời câu hỏi, tôi không thích nghe nhiều lời nhảm nhí.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói, sau đó đứng dậy quay người nhìn những câu danh ngôn tuyên truyền treo trên tường và chế độ quy định của nhà giam. Mà trong phòng ngay lập tức vang lên một tiếng hét thảm thiết đau đớn, phải ba bốn phút sau mới nghe thấy tiếng van xin được tha cho của Tô Lão Tam.
“Sir, xong rồi ạ.” Lão Ưng đi đến trước mặt Diệp Lăng Thiên và nói với anh.
Diệp Lăng Thiên quay lại nhìn, lúc này ông ta đã dựa vào ghế như một đống bùn nhão, khuôn mặt đã dính đầy máu tươi.
“Tôi đã nhìn thấy hồ sơ của ông và cũng đã hỏi một số người biết về tình hình của ông. Bọn họ đều nói rằng ông là thế hệ xuất chúng, có đầu óc và sự quyết đoán cũng như thân thủ, cũng được xem là nhân vật có tiếng. Nhưng hôm nay theo như tôi thấy, không biết là ông có ngu xuẩn hay không nhưng tuyệt đối chẳng phải là một người thông minh.
Tôi có thể khiến bọn họ dẫn ông đến đây thì nên hiểu rằng tôi là người không nên dây vào, ít nhất là bây giờ ông không thể chọc giận tôi. Người xưa có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ông còn thua xa.
Nếu đổi lại là tôi thì nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nếu làm được như vậy thì bây giờ ông đã không phải chịu khổ cực như thế này, ông nói xem có đúng không? Tôi hỏi lại lần nữa ông có phải là Tô Lão Tam không?” Diệp Lăng Thiên hờ hững hỏi.
Tô Lão Tam gật đầu nói “phải”, trông có vẻ rất ngoan ngoãn nhưng Diệp Lăng Thiên lại nhìn thấy sát khí trong mắt của ông ta.