“Lâu như thế à?” Diệp Lăng Thiên hơi ngạc nhiên.
“Đó là đương nhiên, em phải tìm hiểu rõ ràng tất cả tình hình của nhà máy này, sau đó có đánh giá với giá trị của nó, còn phải bàn bạc từng bước một với đối phương, em nghĩ trong một tuần nếu có thể bàn bạc xong mọi thứ đã là thần tốc, còn nửa tháng cũng xem như là nhanh rồi.”
“Có cần anh qua đó không?”
“Không cần, đương nhiên nếu anh tin tưởng em.”
“Vậy thì anh không đi nữa.”
“Đùa thôi, đương nhiên là anh phải qua đây rồi, đợi đến khi mọi chuyện đều bàn bạc xong thì anh hãy tới, bây giờ chắc chắn anh không thể đến đây, hai người chúng ta chỉ có thể có một người ra ngoài thôi, nếu đi hết thì chuyện sạp hàng lớn ở bên kia phải làm sao đây?”
“Vậy được, vất vả cho em rồi. Đợi em trở về anh sẽ cho em một niềm vui bất ngờ.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lát rồi nói.
“Niềm vui bất ngờ? Niềm vui bất ngờ gì?”
“Đợi em trở về sẽ biết thôi, giữ bí mật trước đã.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Sáng hôm sau, Diệp Lăng Thiên đến công ty, sau khi xử lý xong việc ở công ty thì cùng Lưu Thượng Vinh đi đến ngân hàng, thanh toán tiền, giải quyết tất cả thủ tục, sau khi giải quyết xong mới cầm chìa khóa đi tới căn biệt thự kia cùng với Lưu Thượng Vinh.
Biệt thự vẫn yên tĩnh như thế, đẩy cửa bước vào, vì đã lâu không có ai ở nên rất nhiều hoa cỏ trong vườn đã khô héo, nội thất trong nhà vẫn còn, nhưng bây giờ dính đầy bụi bẩn, trong nhà còn đều là mùi mốc.
Thấy thế, Diệp Lăng Thiên nhíu mày, sau đó lại đi vào vườn sau nhà, vườn hoa sau nhà cũng thế, rất nhiều hoa cỏ cũng đã khô héo. Thấy thế Diệp Lăng Thiên có thể đoán ra Lý Tiên Nguyên là một người rất thích trồng hoa cỏ, nếu không cũng không làm một khu vườn lớn trong nhà, mà phía sau nhà còn có vườn hoa và cả hồ cá lớn hơn. Trên cơ bản nơi này là một khu vườn, mà biệt thự thì nằm ở giữa khu vườn.
“Lưu Thượng Vinh, tôi giao cho ông một nhiệm vụ, ông tìm người gieo trồng tất cả hoa cỏ khô héo lại lần nữa, tu sửa lại những nơi nên tu sửa, ngoài ra bảo người ta quét dọn cả căn biệt thự một lượt, trong nhà cũng thế luôn.
Đừng động vào bày trí bên trong, hoàn toàn dựa theo hình dáng bây giờ, phải đảm bảo cách bày trí trong sân và trong nhà đều giống như đúc trước kia, đương nhiên một vài thứ cũ không dùng được cũng có thể bỏ đi thay mới, như ga trải giường vân vân.
Chuyện này tôi cũng giao cho ông, cần bao nhiêu tiền ông cứ nói với tôi. Tôi chỉ cho ông thời gian một tuần thôi, có thể hoàn thành không?” Diệp Lăng Thiên nói với Lưu Thượng Vinh.
“Sếp Diệp yên tâm, đây chỉ là một vấn đề nhỏ thôi.”
“Được, về thôi, về công ty.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Chuyện giao cho ông xử lý thế nào rồi?” Ở trên xe, Diệp Lăng Thiên tiếp tục hỏi Lưu Thượng Vinh.
“Bây giờ tôi đã hoàn thành chuyện cần làm bên công ty thực phẩm rồi, chỉ thỉnh thoảng gặp một vài chuyện phải bàn bạc tôi mới đi qua đó một chút, bây giờ chủ yếu tập trung hết sức lực vào việc đăng ký công ty tập đoàn, vốn dĩ đã chuẩn bị xong một vài thứ rồi, nhưng không phải công ty bảo vệ bị Tập đoàn Đại Đường thu mua sao, cho nên rất nhiều việc đều phải làm lại từ đầu”.
“Tranh thủ giải quyết chuyện của công ty tập đoàn trước năm mới, chuyện liên quan ông liên lạc với người của bộ phận khác nhiều hơn, cần gì ông có thể tìm tôi cũng có thể tìm Tiểu Lâm.”
“Tôi biết, Sếp Diệp, nhiệm vụ anh giao cho tôi anh cứ việc yên tâm.”
“Có chuyện này tôi muốn hỏi ông.”
“Anh cứ nói.”
“Thành phố A từng có nhân vật tiếng tăm nào không?”
“Sếp Diệp, anh hỏi cái này làm gì?”
“Ông không cần hỏi điều này, ông chỉ cần trả lời tôi là được.”
“Nếu nói tới nhân vật tiếng tăm thì thật sự không có, chỉ có một người là Tô lão tam, năm đó ông ta cũng được gọi là ông trùm lớn nhất thành phố A, ông ta là người kiếm ăn được nhất, nhưng người phát triển thì dễ bị ghen ghét, cuối cùng ông ta bị phán án hai mươi năm.” Lưu Thượng Vinh suy nghĩ một lúc lâu mới nói.
“Tô lão tam à? Nói cách khác người này vẫn có chút địa vị, đúng không?”
“Đâu chỉ là có chút địa vị, nhưng tôi đoán có lẽ Tô lão tam không dám làm chuyện này tiếp đâu, tôi có thể nói như vậy là vì an ninh của thành phố A chúng ta vẫn luôn rất tốt.” Lưu Thượng Vinh từ từ phân tích.
Diệp Lăng Thiên hút thuốc chậm rãi suy nghĩ, sau đó nói với Lưu Thượng Vinh: “Ông mau chóng đưa cho tôi tất cả tài liệu liên quan đến Tô lão tam, càng tỉ mỉ càng tốt, tôi cần dùng.”
“Tô lão tam?” Lưu Thượng Vinh lại ngạc nhiên một lần nữa, ông ta không hiểu vì sao Diệp Lăng Thiên lại có hứng thú với Tô lão tam như vậy.
“Đúng, tôi bảo ông làm sao thì ông cứ làm đi, còn lại không nên hỏi thì tốt nhất đừng hỏi. Còn nữa, chuyện tôi hỏi ông hôm nay cũng chỉ có hai chúng ta biết thôi, hiểu không?” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.
Nghe đến đây, Lưu Thượng Vinh bỗng rùng mình một cái, hơi không rét mà run.
Xe là Diệp Lăng Thiên tự chạy, chạy một hồi, anh bỗng dừng xe lại, chỉ vào một người bên cạnh hỏi Lưu Thượng Vinh: “Đó là Văn Vũ sao?”
“Phải.”
“Cô gái kia là ai?”
“Không biết, từ sau khi anh không cho tôi quan tâm đến chuyện của anh ta thì tôi cũng không quan tâm nữa. Có lẽ tên này cua được ngôi sao hạng ba nào đó thôi, dù anh ta bị ông cụ trong nhà đuổi ra ngoài, nhưng dù sao cũng là con trai ruột của ông cụ, không thể không quan tâm được, xem ra vẫn còn sống rất thoải mái.” Lưu Thượng Vinh nói.
“Gần đây bận quá, không để ý đến anh ta, không ngờ tên này lại sống thoải mái như thế, được thôi, xem anh ta còn có thể vui vẻ mấy ngày.” Diệp Lăng Thiên cười nhìn Văn Vũ đang ôm một người đẹp đi trên đường, sau đó lại khởi động xe rời đi.