"Sinh nhật vui vẻ!" Diệp Lăng Thiên cũng không nói thêm gì, đưa túi quà trong tay cho Lục Oánh.
Quả nhiên Lục Oánh rất kinh ngạc, có thế nào bà ta cũng không nghĩ rằng hôm nay Diệp Lăng Thiên sẽ về. Trên thực tế, người biết hôm nay là sinh nhật của bà ta cũng không có bao nhiêu, ba mẹ đã sớm qua đời, bà ta và con gái của mình sống nương tựa lẫn nhau, vốn dĩ bà ta cho là ngày sinh nhật này sẽ chỉ có con gái mà thôi, nhưng không ngờ rằng Diệp Lăng Thiên lại đột nhiên xuất hiện, điều này khiến cho bà ta vô cùng vui mừng.
"Cảm ơn! Cảm ơn!" Lục Oánh liên tục nói hai tiếng cảm ơn.
"Mau vào, mau vào đi. Ưu Ưu, mau rót ly nước cho chú Diệp." Lục Oánh sai khiến con gái của mình.
"Mẹ, con nhấn mạnh với mẹ một lần nữa, là anh, anh Lăng Thiên, nếu mẹ còn nói anh ấy là chú của con nữa thì con sẽ tức giận đấy." Ưu Ưu bỗng nhiên tức giận, sau đó cầm ly lên rót trà cho Diệp Lăng Thiên.
"Cái con bé này, sao hôm nay lại tức giận như thế chứ? Mẹ là chị của cậu ấy, con lại gọi cậu ấy là chú, vai vế gì vậy chứ?" Lục Oánh lúng túng nói.
"Gọi sao cũng được, chị cũng không cần quá quan tâm đến vấn đề này đâu."
"Anh về từ thành phố Y rồi à?"
"Ừm, hôm qua vừa về, nói đến thì cũng thật trùng hợp, hôm qua khi đi máy bay trở về thì đúng lúc gặp được Ưu Ưu, hai người chúng tôi lên cùng một cái máy bay đấy. Cũng là Ưu Ưu nói cho tôi biết hôm nay là sinh nhật của chị, nếu không thì tôi cũng không biết sinh nhật của chị ngày nào nữa." Diệp Lăng Thiên cười một cái, nói.
"Tôi đã nói rồi mà, sao anh có thể biết ngày sinh của tôi được chứ, thì ra là do con bé này bán đứng tôi. Tôi chưa từng nói với bất cứ ai về sinh nhật của mình cả, nhiều năm như vậy, năm nào cũng ở nhà ăn sinh nhật với Ưu Ưu. Nhưng năm nay lại khác, có thêm anh, tôi rất vui."
"Tôi còn tưởng rằng là mình đang quấy rầy chị, trước khi đến trong lòng cũng hơi cảm thấy yên tâm."
"Tôi là chị của anh, anh là em trai của tôi, quấy rầy cái gì chứ? Đi thôi, cũng không còn sớm nữa, tôi đi làm cơm, em trò chuyện với Ưu Ưu một lát đi." Lục Oánh cười nói.
"Chị Lục, hay là như vậy đi, tôi cũng chưa chuẩn bị cái gì, món quà mua cho chị cũng không đáng giá mấy, vậy nên hôm nay là sinh nhật của chị, chị đừng xuống bếp nữa, để tôi xuống bếp cho, coi như là tặng cho chị một món quà sinh nhật." Diệp Lăng Thiên kéo Lục Oánh lại, nói.
"Anh xuống bếp? Như vậy thì sao mà được chứ? Không được không được, anh cứ ngồi đó đi, tôi…" Lục Oánh vội vàng lắc đầu.
"Hôm nay là sinh nhật của chị, chị cứ nghỉ ngơi đi, để cho em là được." Diệp Lăng Thiên cũng không nhiều lời, đi thẳng xuống phòng bếp trong nhà Lục Oánh.
Chính xác mà nói Diệp Lăng Thiên đã không vào bếp một khoảng thời gian khá dài rồi, nhưng cũng không có nghĩa là tài nấu nướng của anh đi xuống. Diệp Lăng Thiên vào phòng bếp trong nhà Lục Oánh, nhìn quanh một lượt, sau đó đeo tạp dề lên rồi bắt tay vào làm.
"Tôi làm là được rồi, nếu anh thật sự muốn làm thì giúp tôi một chút là được, dù sao cũng không cần làm quá nhiều, chỉ có ba người chúng ta ăn, tổng cộng cũng khoảng năm sáu món mà thôi!" Lục Oánh đi vào phòng bếp nói với Diệp Lăng Thiên.
"Tôi đã nói rồi, hôm nay là sinh nhật của chị, chị cứ nghỉ ngơi đi, chị yên tâm, tôi đảm bảo đồ ăn tôi làm chắc chắn có thể ăn được, nhưng mà có ngon hay không thì tôi không chắc đâu." Diệp Lăng Thiên cười cười, nói.
Lục Oánh cũng nở nụ cười, cũng không nói thêm gì nữa, đứng ở một bên nói chuyện phiếm với Diệp Lăng Thiên.
"Chuyện của bạn anh đã xử lý xong hết chưa?"
"Ừm, gần như đã xử lý xong hết rồi, tôi đã trả một trăm hai mươi tỷ cho những người bị hại, ký kết thỏa thuận hòa giải với bọn họ, cũng đã chuẩn bị án kiện bên cục công an rồi, hôm qua đã tìm người bảo lãnh ba của cô ấy ra ngoài đợi xét xử. Bây giờ chỉ còn chờ cảnh sát kết án, sau đó giao cho tòa án và thẩm phán làm việc, chắc sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Nói đến chuyện này còn phải cảm ơn chị, nếu như không phải chị cho tôi mượn một trăm hai mươi tỷ, ba của cô ấy cũng không thể nào được thả ra dễ dàng như vậy."
"Chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu? Tôi chỉ cho anh vay thôi, sớm hay muộn gì thì anh cũng phải trả lại, cũng không phải không cần anh trả." Lục Oánh lạnh nhạt nói, sau đó lại nói tiếp: "Gần đây anh không ở Đông Hải, vậy đã biết hết về cuộc đàm phán giữ công ty chúng tôi và công ty của anh chưa?"
"Ừm, đã hiểu sơ lược rồi." Diệp Lăng Thiên gật đầu xác nhận.
"Nói đến chuyện này, tôi cũng cần phải nói một tiếng xin lỗi với anh. Lúc đầu tôi đã đồng ý với giá thu mua một nghìn năm trăm tỷ rồi, sau đó để lại cho anh mười phần trăm cổ phần cố định, nhưng mà khi họp ở công ty thì cái phương án này lại không được thông qua, cho dù là tôi thì cũng không thể ép buộc thông qua được, bởi vì, chưa nói đến những cái khác, chỉ nói đến vấn đề phát triển của công ty, để lại mười phần trăm cổ phần cố định cho anh quả thật ảnh hưởng đến sự phát triển lâu dài của công ty, cho nên, sau khi chúng ta bàn xong, bọn họ cũng không dựa theo yêu cầu này để đàm phán, chuyện này tôi đã nuốt lời rồi, vậy nên tôi cần nói một tiếng xin lỗi với anh." Lục Oánh từ từ nói với Diệp Lăng Thiên.
"Không sao, đây là chuyện thường tình mà, dù sao các người thu mua công ty của chúng tôi thì tất nhiên sẽ không muốn để tôi phát huy sức ảnh hưởng của mình trong công ty, đây là chuyện hết sức bình thường, tôi có thể chấp nhận được. Hơn nữa, mấy chuyện đàm phán này tôi cũng không quan tâm lắm, cho dù cuối cùng như thế nào, có thể thành công hay không, vậy cũng là chuyện giữa hai công ty, không liên quan gì đến quan hệ giữa chúng ta cả, đúng không?"
"Đương nhiên rồi, anh có thể nghĩ như vậy là tốt lắm rồi. Nhưng mà bây giờ tôi muốn xin anh giúp tôi một chuyện."
"Chị nói đi."
"Cho dù điều kiện cuối cùng như thế nào, anh xem như là giúp tôi một tay, giúp tôi tiếp tục quản lý công ty bảo vệ này, có được không?"
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, hỏi ngược lại: "Vì sao vậy? Tôi nhớ hình như dựa theo điều kiện các người đàm phán với mẹ tôi là tôi tạm giữ chức tổng giám đốc một năm, nhưng mà trên thực tế thì nhân viên quản lý gì đó đều do công ty của các người điều động, tôi cũng chỉ có cái danh mà thôi."
"Đây chỉ là suy nghĩ của bọn họ mà thôi, một đám người tầm nhìn hạn hẹp, không biết suy nghĩ, nếu như mọi chuyện thật sự đơn giản như vậy, thế thì vì sao cái mà chúng tôi mở trước đây lại đóng cửa chứ? Bọn họ căn bản là không biết rõ tinh túy của công ty bảo vệ này là gì.
Cho dù bọn họ đàm phán như thế nào, nhưng người quyết định cuối cùng vẫn là tôi, gần đây tôi vẫn luôn không rảnh để quản lý những chuyện này, ngày mai tôi sẽ đích thân qua công ty của các người đàm phán, chuyện này không kéo dài nữa, ngày mai phải giải quyết dứt khoát, đối với chúng tôi mà nói đây là chuyện rất gấp. Lăng Thiên, đối với sự phát triển của công ty, đúng là không thể để lại cho anh quá nhiều cổ phần, điều này tôi cũng không thể nói gì, nhưng mà, tôi lại cần anh tiếp tục giúp tôi quản lý công ty này, thứ tôi cần chính là một công ty giống công ty hiện tại y như đúc, mà không phải là bỏ ra giá cao thu mua về rồi để đó, không quan tâm đến nó nữa."
Diệp Lăng Thiên chần chờ, sau đó nói: "Chị muốn tôi làm như thế nào?"
"Tiếp tục đảm nhiệm tổng giám đốc của công ty bảo vệ, anh chỉ cần phụ trách với tôi, tất cả quyền lợi của công ty đều thuộc về anh, nhân viên, thu chi gì đó đều do anh quản lý, còn về chuyện để lại cổ phần cho anh tôi sẽ cố gắng nghĩ cách. Còn về tiền lương của anh thì tất nhiên tôi sẽ có ưu đãi, đương nhiên, tôi biết anh sẽ không để ý đến chút tiền lương này, cho nên tôi mới nói là anh giúp một mình tôi. Tôi hi vọng cái tôi đạt được chính là một công ty giống công ty hiện tại." Lục Oánh mong đợi nhìn Diệp Lăng Thiên.