Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên cùng với cô nàng Hứa Hiểu Tinh xinh đẹp ra khỏi nhà, ở trên đường tùy tiện tìm một hàng ăn sáng sau đó đi tới cục công an của khu XX thành phố Y, lúc tới nơi người ta cũng chỉ vừa mở cửa. Qua hỏi thăm Diệp Lăng Thiên biết được, vụ án này do đội điều tra kinh tế xử lý, Diệp Lăng Thiên nhiều lần thăm hỏi trong cả cục công an, gần như đến độ vái bốn phương trời mười phương đất luôn rồi, nhưng mà rốt cuộc vẫn không gặp được người, chỉ được đối phương cho biết người quả thực đã bị bắt vào trong cục của bọn họ rồi, có điều hiện giờ vụ án đang trong quá trình thẩm tra xử lý, không thể thăm viếng, càng không thể tiết lộ cho họ biết bất cứ thông tin nào liên quan đến vụ án.
Đối phương cũng nói nếu bọn họ muốn gặp thì đợi đến khi người được đưa vào trại tạm giam là có thể vào trại tạm giam thăm viếng được. Cuối cùng bị hỏi phiền quá, đối phương mới nói thẳng với Diệp Lăng Thiên, chiều nay người sẽ được đưa vào trại tạm giam, có việc gì thì chiều Diệp Lăng Thiên tới trại tạm giam ấy.
Diệp Lăng Thiên nhùng nhằng mất bao nhiêu thời gian, cuối cùng lại chẳng kiếm được một tin tức có ích nào.
“Làm thế nào bây giờ?” Hứa Hiểu Tinh sốt ruột không chịu được.
Diệp Lăng Thiên không nói gì hút thuốc, thật lâu sau mới lấy bút cùng giấy từ trong cặp tài liệu của mình ra đưa cho Hứa Hiểu Tinh nói: “Cô viết một vài thông tin cơ bản về ba cô ra cho tôi đi, tôi đi vận dụng chút quan hệ, xem xem có thể thăm dò được thêm cái gì không?”
“Anh định tìm ai?” Hứa Hiểu Tinh có chút kinh ngạc, bởi vì ở trong ấn tượng của cô, Diệp Lăng Thiên không quen biết ai ở thành phố Y này cả.
“Việc này cô không cần phải quan tâm đâu, cô cứ viết ra trước đi” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
Hứa Hiểu Tinh gật gật đầu, sau đó viết ra giấy rõ ràng rành mạch những thông tin về ba của mình.
“Được rồi, cô cùng với mẹ về nhà trước đi, tôi đi tìm người, có tin tức gì tôi sẽ gọi điện thoại nói cho mẹ con cô hay” Diệp Lăng Thiên nói.
Hứa Hiểu Tinh cùng với mẹ của mình tuy có chút không bằng lòng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu rời đi.
Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc, hút vài hơi, sau đó đi sang một bên lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn đến số điện thoại không hiển thị rõ của Bọ Cạp: “Tôi có việc cần tìm cô, tôi đang ở trong sân của cục cảnh sát khu XX thành phố Y.” Không còn cách nào, số điện thoại của Bọ Cạp là số điện thoại đặc biệt, chỉ có điện thoại nội bộ của bọn họ mới có thể gọi được thôi, còn lại chỉ có thể chờ cô ta gọi đến, chứ người khác không cách nào gọi được đến số của cô ta, người ngoài muốn tìm cô ta chỉ có thể thông qua cách nhắn tin thôi. Vì sao phải làm phức tạp lên như vậy Diệp Lăng Thiên hiểu rất rõ, nói cho cùng chính là để bảo mật thôi.
Dẫu sao bọn họ cũng nắm giữ quá nhiều thông tin cơ mật mà, chỉ có thể thông qua tin nhắn điện thoại cùng với phương thức liên lạc của cô ta để khống chế cục diện thôi. Ngoài ra cũng là để bảo vệ an toàn cho bọn họ nữa.
Diệp Lăng Thiên vốn dĩ không định tìm Bọ Cạp đâu, nhưng mà chuyện đã đến nước này anh cũng chỉ có thể tìm người vận dụng quan hệ để tìm hiểu xem tình huống cụ thể là thế nào thôi. Cho dù người có được đưa vào trại tạm giam đi nữa, thì trước khi vụ án được điều tra rõ ràng, cũng không phải cứ muốn gặp là gặp được, hơn nữa cho dù có gặp đi nữa mà không có thông tin từ bên phía cảnh sát thì cũng không cách nào hiểu cụ thể tình huống được. Người anh quen biết ở thành phố B này không nhiều, người có thể nhờ vả gần như cũng chỉ có mình Bọ Cạp thôi, nếu như Bọ Cạp cũng không xử lý được thì anh đành phải tìm người khác vậy.
Sau khi gửi tin nhắn đi Diệp Lăng Thiên ở lại trong sân đợi, ước chừng hơn bốn mươi phút sau, đã trông thấy một chiếc xe việt dã mang biển số đặc biệt phóng nhanh như bay vào trong sân của cục cảnh sát, kế tiếp liền thấy Bọ Cạp đeo kính râm mặc quần da chân đi bốt từ trên xe bước xuống. Sau khi xuống xe Bọ Cạp nhìn nhìn bốn phía xung quanh, tìm được Diệp Lăng Thiên thì tháo kính râm xuống đi tới chỗ anh, cười hỏi: “Nói đi, đột nhiên tìm tôi là có chuyện gì?”
“Sao cô biết tôi tìm cô nhất định là vì có chuyện chứ?” Diệp Lăng Thiên dùng giọng thản nhiên hỏi.
“Tôi còn không biết anh nữa hay sao? Nếu không phải vì có chuyện cần tìm tôi chắc anh ước gì không cần phải liên lạc với tôi, cho dù cả đời này không gặp lại tôi cũng không sao ấy chứ” Bọ Cạp rõ ràng có chút tủi thân nói.
Diệp Lăng Thiên ngượng ngập cười cười, cũng không phủ nhận, lấy từ giấy vừa rồi Hứa Hiểu Tinh viết từ trong cặp ra đua cho Bọ Cạp, nói thẳng: “Ba của bạn tôi mới bị bắt, nghe nói là vì gây quỹ bất hợp pháp cùng lừa đảo, tôi đã hỏi thăm suốt cả buổi sáng, nhưng mà người ta chỉ nói vụ án đang trong quá trình thẩm tra thôi, đến tận giờ tôi vẫn chưa làm rõ được vụ án này rốt cuộc là như thế nào, tìm cô là muốn nhờ cô tìm hiểu giúp tôi, xem vụ án này cụ thể là thế nào. Trên đây là thông tin về người đó.”
Bọ Cạp nhận lấy nhìn nhìn, nửa ngày sau mới nói: “Là ba của Hứa Hiểu Tinh đúng không?”
“Cô biết à?” Diệp Lăng Thiên có chút kinh ngạc.
“Đoán thôi, chữ viết này rõ ràng là chữ của một cô gái, tên của người kia còn là Hứa Thiệu Viễn nữa, trong số những cô gái mà anh quen biết trừ Hứa Hiểu Tinh ra còn có thể là ai nữa chứ? Anh cứ cầm đi, theo tôi vào đây, muốn hỏi gì thì anh tự mình hỏi” Bọ Cạp nói, sau đó lại lần nữa đeo kính râm lên, bước vào trong cục công an.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, cất tờ giấy vào trong cặp, sau đó theo sau Bọ Cạp đi vào cục công an.
“Anh biết phòng làm việc của cục trưởng ở đâu không?” Sau khi đi vào Bọ Cạp hỏi.
“Không biết” Diệp Lăng Thiên cực kỳ xấu hổ đáp.
Bọ Cạp nhìn nhìn bốn phía xung quanh, tìm thấy tấm bảng chỉ dẫn bên trong tòa nhà làm việc, tìm được vị trí phòng làm việc của cục trưởng liền cùng với Diệp Lăng Thiên vào thang máy, sau đó đi thẳng tới trước cửa phòng làm việc của cục trưởng trên tầng bốn, Bọ Cạp trực tiếp gõ cửa, còn chưa đợi người ở bên trong nói mời vào Bọ Cạp đã đẩy thẳng cửa ra bước vào trong.
Vừa mới bước vào đã trông thấy người được gọi là cục trưởng đang ngồi ở bàn làm việc cầm bút viết viết gì đó, đối phương vô cùng kinh ngạc khi thấy Bọ Cạp và Diệp Lăng Thiên xông vào phòng như vậy, cũng rõ ràng có chút tức giận, hỏi thẳng: “Mấy người là ai? Vào đây làm gì?”
“Ông là cục trưởng ở đây đúng không?” Bọ Cạp cũng không tháo kính râm xuống, mà trực tiếp hỏi.
Đối phương nhíu chặt lông mày nhìn Bộ Cạp, tiếp đó lạnh giọng nói: “Là tôi, cô là ai? Cô xông thẳng vào phòng làm việc của tôi như vậy là muốn làm gì?”
Bọ Cạp trực tiếp rút từ trong túi ra một tờ giấy chứng nhận đặt lên mặt bàn làm việc của cục trưởng, bình thản nói: “Phá án, phối hợp một chút.”
Đối phương cảm thấy hơi kỳ quái, vươn tay cầm tờ giấy chứng nhận của Bọ Cạp từ trên mặt bàn lên nhìn một cái, nhìn xong sắc mặt đột ngột thay đổi, lập tức đứng bật dậy, dùng hai tay đưa tờ giấy chứng nhận lại cho Bọ Cạp, nói: “Chào cô, chào hai vị, mời ngồi mời ngồi, hai vị dùng trà nhé?”
“Không cần phiền vậy đâu, chúng tôi đến là để phá án, chứ không phải đến để uống trà” Bọ Cạp lạnh lùng nói, sau đó hỏi thẳng cục trưởng: “Hôm qua các ông bắt được một nghi phạm liên quan tới vụ án kinh tế tên là Hứa Thiệu Viễn đúng không?”
“Cái này...cái này...cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm, không phải vụ án nào cũng do tôi đích thân phụ trách. Để tôi hỏi giúp cô” Cục trưởng nói xong liền chuẩn bị nhấc điện thoại lên.
“Là người thuộc đội điều tra kinh tế của các ông ấy, ông gọi người phụ trách vụ án đó lên đây đi, chúng tôi muốn hỏi thông tin chi tiết về vụ án đó” Bộ Cạp không chút khách khí nói.