Mặc dù Hứa Hiểu Tinh nói đi nói lại là không cần, nhưng cuối cùng Diệp Lăng Thiên vẫn mua đồ mấy trăm nghìn ở siêu thị bên dưới nhà của Hứu Hiểu Tinh, sau đó cùng Hứa Hiểu Tinh đi lên tầng, đi đến nhà của Hứa Hiểu Tinh.
Vừa gõ cửa, đã thấy mẹ của Hứa Hiểu Tinh đôi mắt sưng đỏ vì khóc, trên mặt vẫn còn nước mắt. Mẹ của Hứa Hiểu Tinh nhìn thấy Diệp Lăng Thiên và Hứa Hiểu Tinh cùng xuất hiện ở cửa thì rất ngạc nhiên. Rất lâu sau mới nói: “Tiểu Diệp…cháu…sao cháu lại đến đây?”, sau đó vội vàng lau nước mắt, vội vàng để Diệp Lăng Thiên đi vào.
“Các con vẫn chưa ăn cơm đúng không? Mẹ đi nấu cơm cho hai đứa.” Mẹ của Hứa Hiểu Tinh vội vàng nói.
“Dì à, đừng nôn nóng, đừng nôn nóng, làm cơm không quan trọng, tùy tiện ăn cái gì đó là được. Trước tiên cháu muốn hỏi dì, bên chú rốt cuộc là chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi thẳng.
Mẹ Hứa Hiểu Tinh sững sờ, nhìn Hứa Hiểu Tinh, lại nhìn Diệp Lăng Thiên, rât lâu sau mới hỏi: “Hai đứa bây giờ là quan hệ gì?”
Rất rõ ràng, ý của mẹ Hứa Hiểu Tinh rất rõ ràng, chuyện này rõ ràng là chuyện xấu trong nhà, nếu như hai người chỉ là quan hệ bình thường hiển nhiên bà ta phải suy nghĩ một chút, hơn nữa bà ta cũng không hiểu tại sao Hứa Hiểu Tinh lại đưa Diệp Lăng Thiên về nhà. Bà ta chỉ biết Hứa Hiểu Tinh đã nói với bà ta là cô đã chia tay với Diệp Lăng Thiên rồi.
“Mẹ, lúc này sao mẹ còn hỏi cái này, bây giờ hai đứa con đang yêu nhau, nếu không con cũng sẽ không đưa anh ấy về. Chúng ta là hai người phụ nữ, hiểu cái gì chứ, con dẫn anh ấy để là để giúp đỡ xử lý chuyện của ba, mẹ mau nói đi, ba rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại liên quan đến góp vốn phi pháp chứ?” Hứa Hiểu Tinh vội vàng nói.
Sau khi Hứa Hiểu Tinh nói xong từ yêu đương, Diệp Lăng Thiên trợn tròn mắt nhìn Hứa Hiểu Tinh, cũng hiểu ý của Hứa Hiểu Tinh, tùy cơ ứng biến gật đầu với mẹ của Hứa Hiểu Tinh.
Mẹ của Hứa Hiểu Tinh đột nhiên bật khóc, nói: “Mẹ cũng không biết, mẹ cũng không rõ. Từ năm ngoái ông ấy bắt đầu nói là cùng với ông chủ gì đó hợp tác mở một công ty, còn nói đối phương là một người bạn lâu năm của ông ấy, là một ông chủ lớn rất có tiền. Hai người hợp tác mở một công ty đầu tư gì đó. Hơn nữa, vẫn luôn nói là rất kiếm được tiền, chúng ta đầu tư vào đó khoảng hơn 3 tỷ, về cơ bản tiền tích cóp trong nhà đều đầu tư vào đó, hơn một năm nay thật sự kiếm được hơn 9 tỷ.
Chúng ta muốn để số tiền kiếm được để cho con sau này kết hôn mua nhà cho con, ai biết được lại xảy ra chuyện này chứ. Mẹ đã hỏi ba con, ba con nói với mẹ là công ty có con đường phát triển đúng đắn, nhưng sao mẹ biết được cái gì mà góp vốn phi pháp chứ.
Mẹ tin tưởng ba con, ông ấy tuyệt tối không thể làm ra chuyện phạm phát như vậy. Hôm nay mẹ đi đến cục cảnh sát, nhưng đối phương không cho mẹ gặp, cũng không nói cho mẹ biết gì cả, chỉ nói vụ án vẫn còn trong quá trình thẩm tra, thụ lý. Bây giờ mẹ cũng không biết là chuyện gì. Nhưng mẹ tin nhân cách của ba con, ông ấy chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như thế này.”
Nghe đến đây, mặc dù Diệp Lăng Thiên nghe một cách rất mơ hồ, nhưng về cơ bản cũng có thể đoán ra là chuyện gì, nhưng vẫn an ủi mẹ của Hứa Hiểu Tinh, nói: “Dì à, dì đừng lo lắng, con cũng tin chú chắc chắn sẽ không làm chuyện phạm pháp, có thể bên phía cảnh sát chỉ đưa đi để giúp đỡ điều tra mà thôi. Bây giờ đã tan làm rồi, ngày mai con lại đi hỏi xem, có lẽ không có vấn đề gì, dì đừng lo lắng.”
“Hi vọng là như vậy, dì đã nói rồi, lớn tuổi như vậy rồi, không phải là không có tiền, cuộc sống trong nhà cũng rất tốt, sao phải đi làm chuyện này chứ? Nhưng ông ấy không nghe, nói là cả đời ông ấy không kiếm được bao nhiêu tiền, bây giờ sắp nghỉ hưu rồi, cơ hội tốt như vậy bày ra ở đó,muốn kiếm được ít tiền, để lại cho Hiểu Tinh chút gì đó. Bây giờ thì tốt rồi, khiến bản thân mình vào trong đó.” Mẹ Hứa vừa khóc vừa nói.
“Em ở cùng với dì đi, anh đi làm chút gì đó, ăn cơm tối trước rồi nói.” Diệp Lăng Thiên nói với Hứa Hiểu Tinh.
“Dì đi làm, dì đi làm.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh đứng dậy nói.
“Dì à, cháu cũng không phải là người ngoài, không sao đâu, lúc này là tình huống đặc biệt, dì cũng không cần xem cháu như người ngoài, dì nói chuyện với Hiểu Tinh đi, cháu tùy tiện làm cái gì đó, tối nay chúng ta ăn một bữa.” Diệp Lăng Thiên nói, trong nhà xảy ra chuyện, mẹ của Hứa Hiểu Tinh làm sao có tâm trạng để nấu cơm chứ.
Diệp Lăng Thiên một mình đi vào trong bếp của nhà Hứa Hiểu Tinh, tìm bốn xung quanh xem xem có nguyên liệu gì không. An ủi người khác không phải là điểm mạnh của anh, nên anh thà đi vào bếp nấu cơm còn hơn, hơn nữa đối phương còn là mẹ của Hứa Hiểu Tinh, anh càng không biết phải nói gì, ngồi ở đó cảm thấy rất ngượng ngùng.
Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên chỉ làm ba bát mỳ, vội vàng ăn xong, Diệp Lăng Thiên sắp xếp tối nay Hứa Hiểu Tinh ngủ với mẹ cô, nhất định phải an ủi mẹ cô ấy thật tốt. Diệp Lăng Thiên tắm rửa, sau đó đi vào trong phòng khách của nhà Hứa Hiểu Tinh, vừa nằm xuống chưa được bao lâu, đã nhận được điện thoại của Lý Vũ Hân.
“Ngủ rồi sao?” Lý Vũ Hân hỏi.
“Ừ, vừa mới ngủ, còn em?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Em vừa mới tắm rửa xong, ở bên đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lý Vũ Hân hỏi.
“Anh cũng chưa rõ, nhưng, anh đoán có thể là ba của Hiểu Tinh bị người khác lừa nên dính vào vụ án kinh tế, cụ thể là như thế nào bây giờ anh vẫn chưa biết, Hiểu Tinh và mẹ cô ấy điều không biết là chuyện gì, anh đoán ba cô ấy thật sự liên quan đến việc phạm tội. Bây giờ tất cả đều là phỏng đoán, ngày mai anh đi đến sở cảnh sát hỏi xem tình hình cụ thể, xem xem có thể hỏi được gì không.” Diệp Lăng Thiên nói.
“Haiz, bây giờ Hiểu Tinh thế nào rồi?” Lý Vũ Vân không biết nên nói gì, sau khi thở dài hỏi.
“Cô vẫn xem như là bình tĩnh, nhưng tâm trạng của mẹ cô ấy không ổn định, anh bảo cô ấy ở bên mẹ cô ấy nhiều hơn để an ủi bà. Bây giờ chỉ hi vọng thật sự không có chuyện gì, nếu không đối với mẹ con cô ấy thật sự sẽ sụp đổ. Chuyện bên này em cũng không cần quá lo lắng, anh sẽ cố gắng xử lý thật tốt.” Diệp Lăng Thiên khẽ nói.
“Ừ, được rồi, anh cứ yên tâm ở bên đó giải quyết mọi chuyện, chuyện công ty bên này anh không cần lo lắng. Vậy được rồi, cứ như vậy đi, em cúp máy trước đây.” Lý Vũ Hân nói.
“Được, ngủ ngon.” Diệp Lăng Thiên cũng khẽ nói, sau đó cúp điện thoại.
Đến một hoàn cảnh xa lạ, ít nhiều Diệp Lăng Thiên vẫn có chút không quen, vì vậy nửa tiếng vẫn chưa ngủ được, đứng dậy kéo rèm cửa xa, hút một điếu thuốc, sau đó lại uống nước, một mình đứng bên cạnh cửa sổ nhìn màn đêm có ngây người một lúc, đây là chuyện mà anh thích làm nhất, đó chính là nhìn màn đêm nghĩ về mọi việc. Cuối cùng Diệp Lăng Thiên tắt đèn, lại lên giường đi ngủ, lúc sắp ngủ, lại vang lên tiếng gõ cửa, sau đó nghe thấy Hứa Hiểu Tinh hỏi: “Ngủ chưa?”