Diệp Lăng Thiên đặt bàn trước ở một nhà hàng không tệ, nhà hàng Trung này rất không tệ, bất luận là hương vị hay không gian đều rất được, đương nhiên, giá cả cũng cao hơn không ít nhà hàng bình thường, Diệp Lăng Thiên nhớ mình và Lý Vũ Hân từng đến đây không ít lần, nhà thành của thành phố A nhiều vô kể, nhà hàng Diệp Lăng Thiên từng đến ăn cũng đã đếm không hết, duy chỉ có một nhà hàng này Diệp Lăng Thiên cảm thấy không tồi.
Sắp đến thời gian tan làm Diệp Lăng Thiên lái xe đến dưới cục cảnh sát, đợi khoảng mười mất phút thì nhìn thấy Lý Yến vẫn trong bộ cảnh phục mở cửa xe của Diệp Lăng Thiên ngồi vào trong.
“Sao đột nhiên nghĩ tới việc mời em ăn cơm hôm nay thế?” Lý Yến cười rồi hỏi.
“Hôm này rảnh, khoảng thời gian gần đây tương đối bận, bận việc mở một công ty mới, sau đó lại phải chuẩn bị đơn xin chuyển đổi công ty thành tập đoàn, cho nên mãi không có thời gian. Hai ngày nay vừa xử lý xong chuyện khoản vay bên ngân hàng, hôm nay sắp xếp hết công việc chính, hiếm khi được rảnh. Rất lâu không có gặp em rồi, muốn nói chuyện với em, xem em gần đây sống có tốt hay không.” Diệp Lăng Thiên từ từ nói.
“Em có gì mà sống có tốt hay không, vẫn không phải như thế hay sao, mỗi ngày đều giống nhau, làm việc, ăn cơm, ngủ, mỗi ngày chỉ ba việc này. Đâu như anh, sinh hoạt có hương có vị, bây giờ gọi anh là Diệp tổng, có phải là đợi khi anh trở thành chủ tịch của tập đoàn em có phải phải gọi anh là chủ tịch Diệp hay không.” Lý Yến cười.
Diệp Lăng Thiên biết Lý Yến là đang trêu anh, cũng không nói nhiều.
Hai người trực tiếp lái xe đến nhà hàng.
“Làm gì mà đến nơi cao cấp như này? Tuy ah có tiền cũng không cần lãng phí như vậy? Đến đây ăn cơm em còn phải rén, ép mình giống với người sang trọng ăn uống khép nép kia, rất khó chịu!”
Nghe thấy lời của Lý Yến Diệp Lăng Thiên không nhịn được mà mỉm cười, sau đó nói: “Đây là nhà hàng Trung, chứ không phải là nhà hàng Tây, lấy đâu ra lắm quy tắc như vậy? Anh từng đến đây rất nhiều lần rồi, mùi vị rất không tồi, anh đã đặt bàn rồi, đi thôi.”Hai người tìm bàn rồi ngồi xuống, Diệp Lăng Thiên nhận lấy menu của nhân viên phục vụ gọi bốn năm món anh cảm thấy mùi vị không tồi, hai người ngồi ở đó nói chuyện.
“Khoảng thời gian gần đây có trở về không?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Tới hai lần, đi thăm mẹ em, đều là nhân lúc ba em không có ở nhà thì tới. Ngoài ra, mẹ em cũng tìm đến ký túc của em rồi, biết em không sống ở ký túc, suýt nữa thì nổi giận, cuối cùng em chỉ có thể dẫn mẹ em đến nơi em ở, bây giờ em em cứ cách vài ba hôm lại tới, không phải là dọn dẹp đồ đạc cho em thì nấu đồ ăn ngon cho em. Chìa khóa mẹ em cũng làm thêm một cái rồi.” Lý Yến cười.
“Ba em biết em thuê phòng ở bên ngoài không?”
“Chắc chắn biết, mẹ em chắc chắn nói với ông ấy rồi, chỉ là ông ấy không muốn để ý tới em mà thôi.” Lý Yến nói đến đây cảm xúc có hơi mất mát.
“Hai người như này tóm lại không phải là cách, có vài chuyện tóm lại phải nghĩ cách giải quyết.” Diệp Lăng Thiên thở dài nói.
“Cái này anh không cần lo lắng, hai ba con tóm lại không có thù gì, con người của ông ấy là thích thể diện, qua một khoảng thời gian, đợi ông ấy bớt giận tự nhiên sẽ không sao nữa, đợi thêm hai tháng đi. Hơn nữa em cũng cảm thấy một người ở khá tốt, ít nhất tự do một chút, có khi tăng ca cũng sẽ không có ai giục em, ra ngoài ăn đêm với đồng nghiệp cũng không cần nghe mấy lời càm ràm của bọn họ.” Lý Yến lắc đầu nói.
Diệp Lăng Thiên cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể mỉm cười.
“Có một chuyện em đang muốn hỏi anh.” Lý Yến bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Có chuyện gì?”
“Vụ mại dâm của Văn Vũ lần trước là anh phái người gọi điện cho em báo an nhỉ?” Lý Yến nhìn chằm chằm Diệp Lăng Thiên hỏi.
Diệp Lăng Thiên sững ra, sau đó mỉm cười nói: “Tại sao em lại hỏi như vậy?”
“Nhìn dáng vẻ của anh là biết tất cả chuyện này đều là anh giở trò quỷ, cho dù không phải là anh làm cũng là anh chỉ thị Trần Tuấn Lương làm.” Lý Yến nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Lăng Thiên thì càng thêm chắc chắn nói.
“Lý do?” Diệp Lăng Thiên vẫn khẽ mỉm cười.
“Lý do? Lý do rất đơn giản, nếu như thật có người báo cảnh sát sao lại không gọi điện báo cho cảnh sát mà gọi đến số điện thoại cá nhân của em? Ngoài ra, người biết số điện thoại cá nhân của em không nhiều, ngoài người nhà của em ra người biết chỉ có một số lãnh đạo cấp cao trong đội, em đã tra tư liệu của người báo án đó, chính là nhân viên của công ty bảo vệ của các anh, em với anh ta một chút dây dưa cũng không có, anh ta làm sao có được số điện thoại của em chứ?
Chỉ có thể là anh cho, ngoài ra, lời khai của bảo vệ cũng quá tệ, nói gì mà có súng, nghe thấy tiếng súng, khiến em dẫn cả đội hình sự đi, kết quả chỉ bắt được một đối tượng mại dâm. Em nhìn cũng chỉ có anh biết tính cách của con người em, chỉ cần là người em bắt, mặc kệ là ai tới nói chuyện cũng đừng hòng thả ra, anh thể hiện rõ như vậy chính là đang tính kế em có phải không?
Khiến em nửa đêm gọi một nửa người của đội cảnh sát hình sự từ trong nhà đi ra chơi trò chơi với anh, Diệp Lăng Thiên, anh thật sự quá đáng quá rồi anh biết không hả? Hơn nữa, khiến cho mối quan hệ của em với lãnh đạo cảnh sát của khu đó trở nên căng thẳng, anh nói em có phải nên nổi giận với anh không?” Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên nói, nhưng Diệp Lăng Thiên không có từ trong mắt cô ta nhìn thấy sự phẫn nộ.
“Em bên này vừa mới bắt được, bên kia trên mạng đã bắt đầu tung tin giật gân rồi, nếu đây không phải là một âm mưu kẻ ngốc cũng sẽ không tin. Em đều luôn hiếu kỳ, hiếu kỳ anh với tên Văn Vũ này rốt cuộc có thù hận gì, dựa theo những gì chúng em điều tra thì thấy anh với tên Văn Vũ này hình như không có một quan hệ gì.
Chỉ là, cuối cùng em mới tra ra được, tên Văn Vũ này với Lý Vũ Hân với cả Hứa Hiểu Tinh đều là bạn học, em nghe ngóng nữa mới biết được một tin tức, đó chính là tên Văn Vũ này đều luôn theo đuổi Hứa Hiểu Tinh, anh đây là thấy tình địch thì tức đỏ mắt, anh đây là vì Hứa Hiểu Tinh mà báo thù anh ta nhỉ. Diệp Lăng Thiên, thông qua chuyện này em cuối cùng mới biết được một mặt khác của anh.” Lý Yến nói đến đây bỗng nhiên mỉm cười.
“Mặt nào?”
“Mặt lăng nhăng, trong lòng muốn Lý Vũ Hân, kết quả còn vì Hứa Hiểu Tinh mà làm ra chuyện tức giận vì hồng nhan, sử dụng loại âm mưu quỷ kế này để hãm hại người khác, anh không cảm thấy mình làm như vậy rất vô sỉ sao? Em đều cảm thấy đỏ mặt thay anh. Mặc kệ nói như nào, anh đem cả đội cảnh sát hình sự chúng em ra quay vòng vòng, chúng em cũng xem như đã giúp anh một việc lớn như vậy, anh hôm nay mời em ăn bữa cơm này cũng là điều đương nhiên.” Lý Yến tiếp tục nói.
Diệp Lăng Thiên sau khi nghe thấy lời của Lý Yến thì mỉm cười.
“Cười cái gì? Anh tưởng anh cười thì có thể không thừa nhận sao?” Lý Yến lườm Diệp Lăng Thiên một cái.
“Còn nhớ chuyện lần trước trong quán anh bị người khác hạ độc không? Chuyện đó chính là anh ta làm. anh ta hại anh không phải chỉ một hai lần, quán đầu tiên của anh đóng cửa cũng là do anh ta làm. Ngoài chuyện này còn có chuyện khác. Anh thừa nhận lần trước là anh cho người làm, mục đích cũng chỉ là chơi xỏ anh ta mà thôi. Nhưng, anh không phải là vì tình địch hay không tình địch gì đó, không có chuyện đó. Anh làm như vậy, chỉ đơn thuần là vì những chuyện anh ta làm đã chạm vào giới hạn của anh. Đây chỉ là bắt đầu, sau này anh sẽ cùng anh ta từ từ chơi.” Diệp Lăng Thiên bỗng cười lạnh.