Diệp Lăng Thiên ra khỏi nhà Hứa Hiểu Tình thì quay về công ty, lúc anh đến công ty thì đúng lúc vào giờ nghỉ trưa, nhân viên trong công ty không nhiều lắm, trong thời gian nghỉ trưa những người trẻ tuổi thường đi ra ngoài ăn cơm hoặc là đi chơi.
Diệp Lăng Thiên uống một ly nước trong văn phòng, sau trận say này thì cả người không hề thoải mái, anh thấy không có việc gì làm nên đi vào văn phòng của Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân vẫn bận rộn trong đó, chỉ cần cô ở trong văn phòng thì sẽ không đi ra ngoài.
"Bây giờ là giờ nghỉ trưa, em nghỉ ngơi đi." Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, nhàn nhạt nói: "Cuối cùng anh cũng tỉnh rượu."
"Ừ, tối hôm qua anh uống hơi nhiều."
"Anh uống hơi nhiều? Em thấy anh không cần cái mạng này thì có. Anh uống một hơi hết một chai, anh chưa vào bệnh viện làm cho em cảm thấy rất bất ngờ." Lý Vũ Hân tức giận nói, cô tức giận chuyện Diệp Lăng Thiên điên cuồng vào tối hôm qua.
Diệp Lăng Thiên cười nói: "Đúng là có chút tức giận."
"Hiện tại anh cảm thấy thế nào? Có đỡ hơn chút nào không? Anh có khó chịu ở đâu không? Nếu anh không thoải mái thì mau đến bệnh viện đi." Lý Vũ Hân liếc Diệp Lăng Thiên một cái, sau đó hỏi."Vẫn ổn, anh không sao." Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, sau đó hỏi: "Khi nào em đến Việt Châu?"
"Ngày mai, em đã mua vé máy bay vào ngày mai. Em cố ý muốn đến chi nhánh của công ty ở thành phố Y kiểm tra ghi chép tình hình kinh doanh, đúng là không tệ, kinh doanh vẫn luôn vững bước tăng lên, chứng tỏ khẩu vị của cửa hàng chúng ta rất hợp với người của thành phố Y. Chi nhánh công ty ở thành phố Y đã đưa báo cáo phân tích thị trường và kế hoạch phát triển, hiện tại bọn họ đang chờ chúng ta trả lời, em cũng vừa xem qua, đang định nói thư ký sao chép một bản cho anh, nếu anh đã đến thì xem trước đi." Lý Vũ Hân cầm mấy bản tài liệu đưa cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân cười nói: "Hiện tại là giờ nghỉ trưa, chúng ta nói chuyện ngoài công việc đi, chúng ta nói mấy chuyện công việc này vào giờ làm việc thôi được không? Cuộc sống của chúng ta không chỉ có công việc, ngoại trừ công việc thì chúng ta còn có những chuyện khác đúng không?"
"Vậy anh nói xem anh tìm em nói chuyện gì?" Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, đặt tài liệu trong tay xuống hỏi.
Vấn đề này thật sự làm khó Diệp Lăng Thiên, anh bỗng nhiên ý thức được hiện tại anh và Lý Vũ Hân không có chuyện gì để nói ngoài công việc.
Diệp Lăng Thiên đốt điếu thuốc, hút hai hơi, sau đó nói với Lý Vũ Hân: "Lát nữa em nói thư ký của em sao chép một bản rồi đưa cho anh." Sau đó anh đi ra khỏi văn phòng Lý Vũ Hân.
Hiện tại trong mối quan hệ của anh và Lý Vũ Hân có chút đau khổ, nhưng biết ơn lại nhiều hơn. Có một số việc đã qua thì không thể quay lại được.
Diệp Lăng Thiên ở trong văn phòng của mình, lấy điện thoại gọi cho Vương Lực, sau đó gọi cho Trần Tuấn Lương. Không lâu sau Vương Lực vào văn phòng trước.
"Vương Lực, cậu đi theo tôi bao lâu rồi?" Diệp Lăng Thiên hỏi Vương Lực.
"Hơn hai năm gần ba năm." Vương Lực cười nói.
"Khi nào cậu chuyển vào nhà mới?"
"Tháng sau, cuối tháng em muốn xin nghỉ mấy ngày, đến lúc đó em quay về đón mẹ và mang theo hành lý, sau khi mẹ em đến thì cả nhà sẽ dọn vào nhà mới." Vương Lực nói đến chuyện này thì cười hì hì.
"Nhà có mấy phòng? Diện tích bao nhiêu?"
"Hơn một trăm bốn mươi mét vuông, bốn phòng hai sảnh, em một phòng, Tiểu Vũ và Tiểu Tuyết một người một phòng, mẹ em một phòng là vừa đủ."
"Được rồi, khi nào cậu dọn nhà thì nói với tôi, tôi sẽ đến chúc mừng"
"Chắc chắn rồi, anh Diệp, chuyện này phải cảm ơn anh, nếu lúc trước anh không đưa em và Tiểu Vũ ra ngoài thì làm sao em có được ngày hôm nay, có lẽ cả đời này em sẽ làm ruộng ở vùng núi hẻo lánh." Vương Lực nói thật lòng.
"Không, cậu sai rồi, người giúp cậu không phải là tôi mà là chính cậu. Tôi chỉ đưa cậu ra ngoài, cho cậu một sân khấu, cậu có diễn tốt trên sân khấu hay không là dựa vào bản thân cậu. Cậu có được ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào sự thông minh và cố gắng của mình, không ai ngờ được mới hơn hai năm mà cậu tiến bộ lớn như vậy, cũng thay đổi lớn như thế, giống như là thay da đổi thịt. Tóm lại tôi rất vui mừng vì sự thay đổi của cậu." Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
"Em có được mọi thứ là do anh Diệp cho, cả nhà em luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng."
"Được rồi, không cần nói nhiều mấy lời này. Chúng ta là anh em, anh em một nhà không cần nói nhiều. Hôm nay tôi gọi cậu đến đây là vì có chuyện muốn nói. Có lẽ cậu cũng biết tôi chuẩn bị thành lập một công ty thực phẩm mới, vốn đầu tư hơn hai trăm bốn mươi tỷ, hiện tại tôi đã bàn bạc chuyện vay vốn với ngân hàng, khi ngân hàng cho vay vốn thì việc thành lập công ty mới sẽ lập tức tiến hành. Hôm nay tôi muốn nói chuyện này với cậu, tôi quyết định điều cậu đến công ty thực phẩm mới làm người phụ trách, nói cách khác tôi định giao công ty thực phẩm này cho cậu quản lý. Cậu nói cho tôi nghe xem cậu nghĩ thế nào." Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa nói.
"Em sao?" Tin tức này làm cho Vương Lực rất kinh ngạc, vẻ mặt của anh ta chứng tỏ điều này.
"Đương nhiên, nếu không thì vì sao tôi gọi cậu đến đây chứ? Tôi nói cho cậu biết tầm quan trọng của công ty này đối với chúng ta trước. Lúc cậu làm việc ở công ty dịch vụ ăn uống thì chúng ta cũng đã xác định kế hoạch này, vẫn luôn chuẩn bị cho kế hoạch này, chúng ta đã làm chuẩn bị rất nhiều thứ, cũng tiến hành đầu tư rất nhiều, ví dụ như làm sao biến những loại thực phẩm đã được chế biến trong cửa hàng của chúng ta thành đồ ăn nhẹ được đóng gói và bán lẻ mà chúng ta thấy trong siêu thị, sau một thời gian nghiên cứu thì hiện tại chúng ta đã nghiên cứu ra một số hàng mẫu và kế hoạch.
Cho nên việc thành lập công ty thực phẩm rất thích hợp. Hơn nữa sự công ty thực phẩm phát triển và thị trường trong tương lai còn lớn hơn công ty dịch vụ ăn uống của chúng ta, dựa theo số liệu phân tích thị trường của các tổ chức chuyên nghiệp thì thị trường này có thể đạt hơn chín trăm nghìn tỷ mỗi năm, mà theo dự đoán của bọn họ, nếu cách tiêu thụ của chúng ta có thể theo kịp, nếu đạt được trạng thái lý tưởng thì chúng ta có thể đạt được doanh thu hơn chín nghìn tỷ mỗi năm.
Đương nhiên đó chỉ là trạng thái lý tưởng, đây là bài kiểm tra trình độ của nhân viên quản lý của chúng ta. Tôi phải nói với cậu thế nào nhỉ, nói cách khác lần này tôi định dùng toàn bộ tài sản trong tay mình đầu tư vào công ty này, kế hoạch của tôi là hai ba năm sau, công ty thực phẩm sẽ là trọng tâm phát triển của chúng ta." Diệp Lăng Thiên nói với Vương Lực.