Khách mời ở dưới sân khấu nghe Diệp Lăng Thiên như vậy thì ngồi xuống, chuẩn bị bắt đầu tiệc rượu, nhưng ai cũng bắt đầu thầm thì bàn tán, dù sao đám cưới này thật sự có nhiều chuyện để người ta bàn tán.
"Lát nữa ba người các cậu đi theo tôi mời rượu, mời từng người một, hôm nay gây ồn ào như thế thì phải an ủi bọn họ một chút, ba người chuẩn bị một chút đi." Diệp Lăng Thiên đi đến trước mặt ba người Vương Lực, Chu Ngọc Lâm và Trần Tuấn Lương nói.
Diệp Lăng Thiên nói xong thì nhìn về phía Lý Vũ Hân vẫn đang đứng ở cửa hội trường, anh phát hiện Lý Vũ Hân vẫn luôn nhìn mình. Diệp Lăng Thiên rất muốn đi tới nói gì đó với Lý Vũ Hân, nhưng cuối cùng anh vẫn quay đầu đến bên cạnh nói chuyện với Lục Oánh. Anh biết lúc này mình không nhìn Lý Vũ Hân thì có nghĩa là gì, trong lòng anh hiểu rõ, từ khi anh quyết định kết hôn với Lý Yến thì mình và Lý Vũ Hân không nên lại dây dưa, anh là người không hiểu rõ tình cảm, nhưng nếu anh đã quyết định chuyện gì thì sẽ kiên quyết thực hiện, anh biết rõ mình lạnh nhạt và tuyệt tình với Lý Vũ Hân thì còn tốt hơn dây dưa không rõ, lúc này nếu anh cho Lý Vũ Hân bất cứ hy vọng gì thì sẽ rất tàn nhẫn với Lý Vũ Hân, cũng tàn nhẫn với bản thân.
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt thì trong lòng cũng hiểu rõ, nước mắt lại rơi xuống, cô xoay người nói với Hứa Hiểu Tinh ở bên cạnh: "Chúng ta đi thôi." Sau đó cô đi ra ngoài.
"Cậu đi làm gì? Vì sao cậu phải đi? Cậu không nghe thấy Lý Yến nói sao? Đám cưới của cô ta và Diệp Lăng Thiên đã hủy bỏ, Diệp Lăng Thiên vốn là của cậu, hôm nay người đứng trên sân khấu phải là cậu, mà không phải là cô ta." Hứa Hiểu Tinh vừa đuổi theo Lý Vũ Hân vừa nói.
"Hiểu Tinh, hôm nay cậu không nên đưa tớ đến đây, nếu tớ sớm biết hôm nay là đám cưới của anh ấy và Lý Yến, sớm biết cậu muốn đưa tớ đến đây thì tớ sẽ không đến." Lý Vũ Hân nhàn nhạt nói, sau đó bước nhanh vào thang máy.
"Vì sao chứ? Chẳng lẽ cậu không yêu anh ấy sao? Cậu không yêu anh ấy thì cậu điên cuồng gấp gáp trở về làm gì? Cậu cũng có thể nhìn ra được người anh ấy yêu là cậu, trước một ngày kết hôn anh ấy còn đến M Thành xa xôi chỉ vì lén nhìn cậu một cái thì chứng tỏ anh ấy yêu cậu bao nhiêu. Lý Vũ Hân, mình phải tự giành lấy tình yêu và hạnh phúc, không phải từ trên trời rơi xuống. Cậu hãy lấy dũng khí của mình ra, chuyện này không cần khách sáo, nếu cậu bỏ lỡ cơ hội hôm nay thì sẽ hối hận cả đời." Hứa Hiểu Tinh phi thường không hiểu Lý Vũ Hân, cũng đi vào thang máy đối Lý Vũ Hân nói.
"Giành lấy? Tớ giành lấy thế nào? Giống như người đàn bà đanh đá khóc lóc náo loạn đòi thắt cổ hay là người phụ nữ dùng mọi thủ đoạn đấu đá nhau như trong phim cung đấu sao? Hoặc là giống như hôm nay chạy tới phá hoại đám cưới của người khác, làm cho cả nhà người ta đau khổ, mất mặt, cũng làm cho mình khó xử sao? Cậu phải hiểu rõ người ta mới là vợ chính thức, mà hôm nay tớ đứng ở đây chỉ là một kẻ thứ ba mà thôi, cậu có biết không?" Lý Vũ Hân bỗng nhiên tức giận nói với Hứa Hiểu Tinh, có thể thấy được trong lòng cô đã tan nát.
Cảm xúc của Lý Vũ Hân làm cho Hứa Hiểu Tinh sợ hãi, nhất thời không biết nên nói gì.
"Tớ xin lỗi, Hiểu Tinh, tớ không nên tức giận với cậu, tớ nhất thời không khống chế được cảm xúc của mình." Lý Vũ Hân nói xong thì lại kéo tay Hứa Hiểu Tinh xin lỗi.
"Không sao, Vũ Hân, tớ biết người đau khổ nhất là cậu, trong lòng cậu khó chịu thì mắng tớ đi, trút giận ra ngoài, vậy thì trong lòng cậu sẽ thoải mái hơn." Hứa Hiểu Tinh cũng chảy nước mắt, cô khóc vì Lý Vũ Hân, càng khóc vì bản thân.
"Không sao, thật ra từ khi tớ quyết định chia tay anh ấy thì tớ đã nghĩ tới chuyện sớm muộn gì cũng có một ngày anh ấy trở thành chồng của người khác, tớ đã sớm chuẩn bị tâm lý. Mọi chuyện ngày hôm nay là kết quả sự lựa chọn của tớ, tớ không có gì phải đau khổ. Đúng vậy, tớ thật sự hối hận, tớ không ngờ mình không quên được anh ấy, tớ cũng không ngờ anh ấy thật sự không đợi tớ, kết hôn nhanh như thế. Nhưng hối hận thì có ích lợi gì? Tớ cũng không trách bất cứ ai, giống như cậu nói là tự làm tự chịu. Vậy cũng được, chỉ cần anh ấy hạnh phúc, vậy là đủ rồi, chúng ta trở về đi." Lý Vũ Hân chậm rãi nói, đi đến xe của Hứa Hiểu Tinh, mở cửa ngồi lên xe.
"Cậu không cảm thấy những lời này trái lương tâm sao? Vũ Hân, cậu còn nhớ lúc nãy cậu đã nói với tớ thế nào không? Cậu nên từ bỏ sự kiêu ngạo và tùy hứng của mình, chuyện tình cảm không liên quan đến kiêu ngạo. Nhưng hiện tại tình cảm và hôn nhân bày ra trước mặt cậu, cậu lại chọn từ bỏ chỉ vì một chút thể diện. Vũ Hân, tớ có thể nhìn thấy được từ ánh mắt của Diệp Lăng Thiên nhìn cậu, chỉ cần cậu nói với anh ấy, nói anh ấy kết hôn với cậu, nói anh ấy ở bên cạnh cậu, anh ấy chắc chắn sẽ chọn cậu. Đúng, có thể làm như thế sẽ không có đạo đức, cũng không phải vẻ vang gì, nhưng đây là hạnh phúc cả đời, là tình yêu của cậu, giống như cậu nói từ bỏ sự kiêu ngạo của mình đi, ở trước mặt tình yêu thì sự kiêu ngạo không đáng giá như thế."
Lý Vũ Hân lại lắc đầu, cô mở cửa sổ, sau đó nói: "Hiểu Tinh, cậu sai rồi, cậu có biết mình sai rồi không? Tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, nhưng hôm nay chúng ta đến đây là thật sự sai rồi, suy nghĩ của cậu cũng sai rồi. Tớ biết anh ấy yêu tớ, tớ biết rõ điều này hơn bất cứ ai, nhưng cậu có nghĩ tới vì sao trong lòng anh ấy yêu tớ nhưng lại vẫn chọn kết hôn với Lý Yến hay không? Điều này chứng tỏ anh ấy chắc chắn có lý do và suy nghĩ của mình, tuy rằng tớ cũng không biết vì sao. Hơn nữa cậu cũng biết rõ tính cách của Diệp Lăng Thiên nếu anh đã quyết định chuyện gì thì bất cứ ai cũng không thể thay đổi được, bao gồm cả anh ấy."
"Nếu anh ấy chọn kết hôn với Lý Yến thì chứng tỏ trong lòng anh ấy đã quyết định, cho dù hiện tại tớ mặt dày cầu xin anh ấy đừng kết hôn với Lý Yến thì cậu cảm thấy có ích sao? Vô dụng thôi, cậu cũng thấy thái độ của anh ấy rồi, tớ chỉ tự làm mình khó xử hơn thôi. Hơn nữa, cho dù thế nào thì tớ cũng cầu xin người khác cần mình, huống chi là phá hoại hôn nhân của người khác. Mặt khác hôn lễ đại diện cho điều gì chứ? Hôn lễ chỉ là một hình thức, nó thật sự quan trọng sao? Không quan trọng, cho dù hôm nay chúng ta phá hoại hôn lễ thì bọn họ vẫn là vợ chồng, dù hôm nay Lý Yến nói hủy bỏ đám cưới, nhưng không phải cô ta vẫn là vợ của Diệp Lăng Thiên sao? Mà tớ là cái gì? Tớ chẳng là gì cả, chuyện này không liên quan đến tớ, tớ vốn không nên xen vào."