“Anh đừng có lúc nào cũng lạnh lùng với em như vậy có được không, em nói rồi, em thật lòng đến tham dự hôn lễ của anh. Em thừa nhận, em yêu anh, nhưng em cũng nghĩ thông rồi, cho dù em yêu anh, anh không yêu em cũng không có tác dụng gì. Cho dù em có bám lấy anh, anh cũng không cần em, có đúng không.” Bọ Cạp không chút đỏ mặt, nói thẳng trước mặt Trần Tuấn Lương và Chu Ngọc Lâm.
Bọ Cạo vừa nói xong, Chu Ngọc Lâm vội vàng quay đầu nhìn, Trần Tuấn Lương cũng trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ, một cô gái như Bọ Cạp mà có thể nói ra những lời này ở trước mặt nhiều người như vậy. Hai người vô cùng ngạc nhiên, nhưng, sau khi nhìn thấy khuôn mặt u ám của Diệp Lăng Thiên đều ngoan ngoãn quay đầu qua.
Diệp Lăng Thiên có chút ngượng ngùng với những lời nói của Bọ Cạp, dù sao bên trên vẫn còn hai người.
“Hay là em bám lấy anh đi, anh cần.” Trần Tuấn Lương vẫn không đổi được cái tính nói nhiều của mình, sau khi nhịn một lúc lâu cuối cùng vẫn không nhịn được nói với Bọ Cạp.
Trần Tuấn Lương vừa nói xong, đột nhiên thấy một con dao găm kề vào cằm mình.
“Anh còn nói thêm một câu nữa, có tin em cắt lưỡi anh không.” Bọ Cạp lạnh lùng nói với Trần Tuấn Lương.
“Đã xong chưa? Muốn đánh nhau thì xuống xe đánh, cất đồ đi cho anh.” Diệp Lăng Thiên có chút cáu kỉnh nói.
Thấy Diệp Lăng Thiên đã nói chuyện, Bọ Cạp từ từ cất dao đi.
“Hôm nay là hôn lễ của anh, cho dù là ai, nếu như làm trò cười trong hôn lễ của anh, anh nhất định sẽ không tha thứ. Đặc biệt là Bọ Cạp em, anh hiểu tính của em, giữ quy tắc cho anh, đừng có những suy nghĩ xấu, đây là lần cuối anh chào hỏi em.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng lên tiếng, anh hiểu tính cách của Bọ Cạp, từ trước đến nay Bọ Cạp không phải là người nghe lời, rất nhiều lúc luôn thiên về cảm tính hơn là lý trí.
Đoàn xe đi thẳng đến phía dưới tòa nhà của Lý Yến, Diệp Lăng Thiên dẫn theo một đoàn người đi lên tầng. Diệp Lăng Thiên đưa theo không nhiều người, cũng chỉ có Chu Ngọc Lâm, Trần Tuấn Lương, Vương Lục còn có con gái Ưu Ưu của Diệp Sương và Lục Oánh, cộng thêm Bọ Cạp nửa đường thì đến, anh không có người thân, mặc dù bạn bè không ít nhưng bạn bè thực sự chỉ có mấy người. Đến cửa nhà Lý Yến, lại thấy cánh cửa đóng chặt, Diệp Lăng Thiên cau mày, biết đây là phong tục.
Diệp Lăng Thiên gõ cửa. Lại nghe thấy bên trong có người hét lớn: “Ai thế.”
“Là tôi.” Diệp Lăng Thiên nói.
“Anh là ai?”
“Tôi là Diệp Lăng Thiên, mở cửa đi.”
“Ồ, là Diệp Lăng Thiên, Diệp cô gia, anh đến đây làm gì?” Bên trong truyền đến tiếng cười haha của một nhóm con gái.
“Mở cửa đi, tôi sẽ đưa lì xì.” Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó kêu Vương Lực lấy lì xì ra.
“Anh nói cho tôi biết trước hôm nay anh đến làm gì, chúng tôi mới mở cửa cho anh.”
Diệp Lăng Thiên lại bất lực cười, sau đó nói: “Tôi đến cưới vợ.”
“Ồ, vậy là đúng rồi. Muốn mở cửa cũng được, nhìn thấy lì xì, nếu như lì xì khiến chúng tôi hài lòng, chúng tôi sẽ mở cửa.” Bên trong lại truyền đến giọng nói của một đám con gái.
“Nhét lì xì đi, nhét từ bên dưới.” Diệp Lăng Thiên nói với Vương Lực, đây là trò mà giới trẻ thích chơi nhất khi kết hôn, chủ yếu là vì tạo bầu không khí náo nhiệt.
Vương Lực và Trần Tuấn Lương dùng sức nhét lì xì vào trong, bên này nhét, trong cửa lại giành lấy một cách rất vui vẻ.
“Có thể mở được chưa?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Không được, đây mới được có bao nhiêu.”
“Đúng vậy, tôi còn chưa giành được.”
“Nhét tiếp.” Diệp Lăng Thiên cười nói, anh không quan tâm đến những lì xì này, Vương Lực đã chuẩn bị từ trước, cầm một túi lì xì, chia cho mọi người.
“Đủ chưa?” Diệp Lăng Thiên lại hỏi.
“Chưa được.”
“Thật phiền phức.” Bọ Cạp đứng bên cạnh không nhìn được nữa, trực tiếp giơ chân lên đạp lên cửa, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, khóa cũng bị đạp hỏng, cửa bị đạp tung ra, bên trong nhìn cửa mở ra, một đám con gái vội vàng chặn cửa lại, hét lên: “Nhanh lên, chặn cửa lại.”
“Còn sững ra đấy làm gì, đẩy đi, xông vào.” Bọ Cạp nói xong bắt đầu đẩy cửa, mấy người Chu Ngọc Lâm và Trần Tuấn Lương mới hoàn hồn lại từ sự bá đạo của Bọ Cạp, bắt đầu đẩy cửa, mấy cô gái bên trong sao có thể là đối thủ của bọn họ, lập tức cửa bị đẩy ra, một đám người xông vào.
Diệp Lăng Thiên đi vào, đi qua Bọ Cạp, lạnh lùng nhìn Bọn Cạp, dùng giọng nói vô cùng thấp nói: “Đây là lần cuối cùng, anh không muốn nhìn thấy em làm ra những chuyện không phải phép nữa, nếu không anh sẽ không khách khí với em.”
Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói, sau đó mỉm cười đi vào trong phòng, chào hỏi với đám người ở trong phòng, rất hiển nhiên, đây đều là bạn bè người thân của Lý Yến.
Mặc dù là hôn lễ theo kiểu phương Tây, nhưng thực ra lại là sự pha trộn giữa yếu tố phương đông và phương tây, bây giờ hôn lễ ở trong nước về cơ bản đều là như vậy. Sau khi trải qua các thủ tục, Diệp Lăng Thiên và Lý Yến dâng trà cho Lý Đông Sinh và vợ của Lý Đông Sinh ở trong nhà của Lý Đông Sinh, đổi cách xưng hô gọi ba, mẹ, sau đó Diệp Lăng Thiên bế Lý Yến đi xuống tầng.
Lễ đón dâu cuối cùng cũng đã xong, đi thẳng đến khách sạn.
Bên này đón dâu vô cùng sôi nổi, mà bên kia, ở sân bay Đông Hải một cô gái ăn mặc giản dị, trong tay cầm điện thoại, không có bất kỳ hành lý gì đi ra từ cửa sân bay, người phụ nữ này chính là Lý Vũ Hân. Bởi vì Diệp Lăng Thiên đột nhiên xuất hiện ở trường học, đã hoàn toàn đảo lộn cuộc sống bình yên của cô, càng làm đảo lộn trái tim vốn đã bình lặng của cô, vì vậy cô mới không đợi được từ bên đó vội vàng trở về Đông Hải, vì muốn hỏi Diệp Lăng Thiên một câu, nhiều hơn, thực ra là không nén được trái tim mình đang nhớ đến Diệp Lăng Thiên.
Lý Vũ Hân đứng ở cửa ra vào đợi, đợi khoảng hơn 20 phút mới nhìn thấy một chiếc xe dừng trước mặt. Cô mở cửa xe, ngồi lên xe.
“Tớ nói này bà cô, cuối cùng cậu cũng có tin tức rồi, cậu có biết tớ tìm cậu cực khổ đến mức nào không, cậu nói cho tớ biết, rốt cuộc cậu đã đi đâu?” Hứa Hiểu Tinh đợi sau khi Lý Vũ Hân ngồi lên xe vội vàng hỏi, đôi mắt âng ấng nước mắt cũng đủ để thấy được tình cảm giữa hai người sâu đậu như thế nào.
“Xin lỗi, Hiểu Tinh, đều do tớ không tốt, chưa nói với cậu một tiếng đã chạy rồi, xin lỗi, tớ nhớ cậu, thật đó, tớ thật sự rất nhớ cậu.” Lý Vũ Hân bị Hứa Hiểu Tinh nói đến mức đôi mắt đỏ hoe, ôm lấy Hứa Hiểu Tinh mà khóc.
“Tớ cũng vậy, cậu, nha đầu này, không biết kiếp trước tớ nợ cậu cái gì, cả đời này cậu hành hạ tớ như vậy.” Hai người ôm nhau khóc.
“Đúng là, muốn quay về cũng không gọi điện thoại trước cho tớ, đến tận khi xuống máy bay mới gọi tớ đến đón cậu.”
“Tớ cũng mới quyết định trở về thôi, hơn nữa, điện thoại này cũng là mượn của người khác, lúc tớ rời đi không mang theo gì cả, ngay cả điện thoại cũng không mang theo.”
“Còn may, cậu vẫn đến kịp, bây giờ đi có lẽ vẫn còn kịp, vẫn còn kịp ngăn cản.” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn thời gian, sau đó vội vàng khởi động xe.
“Cái gì? Ngăn cản cái gì?” Lý Vũ Hân bị lời nói của Hứa Hiểu Tinh làm cho sững sờ.