"Anh đã nói hết những gì nên nói rồi. Sau chuyện này, anh sẽ không quan tâm đến việc của em nữa. Em về nhà cũng tốt, không về nhà cũng được, còn nhận anh là anh trai nữa không cũng không sao. Thậm chí, em nguyện ý theo tên Trương Văn Quân đó cũng là quyết định của riêng em, anh sẽ không hỏi thêm một câu nào nữa. Chìa khóa nhà ở trên tủ giày, nếu em muốn về nhà thì cầm lấy, còn không muốn về thì ném đi" Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, sau đó quay sang Hứa Hiểu Tinh: "Đây là chìa khóa xe tôi, chút nữa cô có thể lái xe tôi về nhà, tôi sẽ lái xe cô đến nhà cô sau. Cũng cảm ơn cô, hôm nay đã muộn như vậy còn phiền cô chạy tới chạy lui, trên đường về lái xe cẩn thận một chút."
Diệp Lăng Thiên đưa chìa khóa xe cho Hứa Hiểu Tinh, rồi xoay người đi ra ngoài.
"Anh đi đâu?" Hứa Hiểu Tinh hỏi.
"Tôi muốn yên tĩnh một chút, đúng rồi, khi ra thì giúp tôi khóa cửa phòng làm việc và cửa công ty nhé." Diệp Lăng Thiên không quay lại nhìn nói, sau đó rời phòng làm việc đi ra ngoài.
Bên trong phòng làm việc yên tĩnh, chỉ còn lại Diệp Sương và Hứa Hiểu Tinh, Diệp Sương nước mắt đầy mặt, cũng không biết vì sao cô khóc.
"Đúng là tên súc sinh" Hứa Hiểu Tinh nghiến răng mắng, không biết là cô đang chửi Trương Văn Quân hay là đang mắng người phía sau lưng kia.
Diệp Sương bỗng nhiên ngồi phịch xuống, gào khóc thật lớn.
Hứa Hiểu Tinh cũng không biết phải an ủi thế nào, Diệp Sương vừa chịu một cú shock lớn như vậy chắc chắn nội tâm cũng bị đả kích rất lớn. Cô cũng đã hiểu tại sao Diệp Lăng Thiên cái gì cũng không nói, cho dù tất cả mọi người đều hiểu lầm mình, anh ta nửa câu cũng không tiết lộ.
Diệp Lăng Thiên muốn yên tĩnh một chút, chỉ muốn đi dạo một mình. Tối hôm nay những lời của Diệp Sương chắc chắn làm anh rất đau lòng. Anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi, giống như những gì lúc trước anh đã nói. Cuộc sống của mỗi người phải do mình tự làm chủ, Diệp Sương cũng vậy, cứ để người khác mở đường cho thật không tốt chút nào. Anh cũng đã nghĩ rõ ràng, sau này Diệp Sương sẽ phải tự đi con đường của mình, dù có mất mát hay tổn thương thì cũng là tự trải qua. Chẳng qua, trong lòng Diệp Lăng Thiên vẫn cảm thấy hơi bực bội.
Diệp Lăng Thiên một mình đi dạo trên con phố thưa thớt người, lúc này trên phố cũng chẳng còn bóng người. Diệp Lăng Thiên một tay đút túi chậm rãi đi trên phố, thỉnh thoảng cảm nhận cơn gió lạnh thổi qua, trong lòng anh không ngừng suy nghĩ rất nhiều chuyện. Đi qua một đoạn đường hầm, anh thấy có một cậu thanh niên trông giống như sinh viên đại học đang đứng đó một mình ôm đàn hát, thùng đàn trước mặt có một ít tiền, nhưng cũng không nhiều. Lúc này cả đường không còn người qua lại nhưng cậu ta vẫn tựa vào tường vừa đàn, vừa hát rất nghiêm túc.
Diệp Lăng Thiên đột nhiên thấy hứng thú liền dừng bước, đứng ở bên cạnh nghe cậu thiếu niên hát. Thật ra, thể loại nhạc hay bài hát cậu ta đang thể hiện chẳng phải gu của anh và anh cũng chẳng hiểu cậu ta đang hát gì, nhưng anh lại cảm động trước sự nghiêm túc của cậu ta. Tuy chỉ là hát rong nhưng vẫn rất chuyên tâm.
Diệp Lăng Thiên mở ví tiền, móc ra tờ 500.000 nghìn, bỏ xuống thùng đàn trước mặt cậu thanh niên. Người thanh niên vừa hát vừa nhìn Diệp Lăng Thiên, cười với anh một tiếng, rồi lại tiếp tục hát.
Diệp Lăng Thiên cũng dựa vào ở một bên, từ từ hút thuốc, nghe hát làm anh chợt nhớ tới nhiều người, nhớ tới cha, mẹ mình. Nhớ tới những chiến hữu trước kia, có người còn sống, cũng có người đã chết, có bò cạp, cuối cùng nghĩ tới Lý Vũ Hân. Thành thật mà nói bây giờ anh rất nhớ Lý Vũ Hân, rất hy vọng giờ phút này cô có thể ở bên cạnh anh.
Nghe một hồi, Diệp Lăng Thiên lại tiếp tục đi, anh ở chỗ này cũng đã được nửa tiếng, nhưng cũng chẳng nói câu nào với cậu thanh niên kia.
Diệp Lăng Thiên đi bộ thêm một tiếng nữa mới trở về nhà, về đến nơi thì trời đã rạng sáng. Diệp Lăng Thiên lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, chìa khóa mới vừa cắm vào ổ khóa thì cửa đã mở ra, là Hứa Hiểu Tinh ra mở cửa.
"Sao bây giờ anh mới về? Không đi uống rượu đó chứ?" Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên quan tâm hỏi.
"Không, thật ra tôi cũng không thích uống rượu lắm." Diệp Lăng Thiên khẽ mỉm cười nói.
Sau đó thấy giày của Diệp Sương bên cạnh cửa, nhìn phòng khách không thấy ai, hỏi: "Em ấy đâu?."
"Ở trong phòng ngủ, không biết có ngủ được không, em ấy bị đả kích rất lớn, muốn một mình yên tĩnh, tôi cũng không vào, chỉ ở lại đây trông một chút." Hứa Hiểu Tinh nói.
"Bị đả kích là chắc chắn. Tôi chỉ mong con bé có thể vững vàng đối mặt với cuộc sống và thoát khỏi cú sốc này, mong nó học được cách đối mặt và trưởng thành hơn sau việc này." Diệp Lăng Thiên ngồi trên ghế sô pha, rất lâu sau mới lên tiếng.
Hứa Hiểu Tinh gật đầu nói: "Đúng vậy, con người chỉ trưởng thành khi tự mình trải qua chuyện khó khăn thôi."
"Tôi hy vọng sự việc này sẽ không để lại quá nhiều bóng đen tâm lý cho con bé. Đây cũng là điều tôi lo lắng nhất " Diệp Lăng Thiên thở dài nói.
" Anh có muốn vào an ủi em ấy một chút không?"
Diệp Lăng Thiên do dự một chút, sau đó lắc đầu, nói:
"Tôi đã nói rồi từ nay về sau sẽ không can thiệp vào cuộc sống của con bé nữa. Nó sẽ phải tự chịu trách nhiệm về mọi việc của mình."
"Anh cái người này, bây giờ còn nói lời giận dỗi với em gái mình."
"Cô sai rồi. Tôi sẽ không giận con bé. Tôi không phải người sẽ tức giận với người khác. Hơn nữa, nó còn là em gái của tôi. Chẳng qua trải qua chuyện này tôi mới nhận ra một vấn đề, cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng, nên bất kể là đường mòn gập ghềnh, hay con đường trải đầy hoa hồng, cũng phải tự mình bước đi. Chỉ có đích thân trải qua mới có thể thành thục, mới không bao giờ quên và trở thành những kinh nghiệm vô giá. Hơn nữa, tôi đi khắp nơi vì con bé che gió che mưa, nó chưa hẳn sẽ biết trân trọng, đối với nó sau này lại không phải là chuyện tốt. Giống như con bé tự nói, nó giờ đã trưởng thành, nó muốn có cuộc sống của riêng mình, độc lập không phụ thuộc vào ai. Tôi cũng đã hoàn thành nghĩa vụ của mình, tôi cũng không có quyền ràng buộc cuộc đời người khác, nên giờ dù là cơ hội hay lỗi lầm cũng là tự con bé chịu trách nhiệm." Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
"Giống như chuyện lần này, đối với một cô gái còn trong sáng gặp phải loại chuyện này có thể nói là một đả kích lớn, cú shock này dù chúng ta có an ủi nhiều thế nào đi chăng nữa cũng không có tác dụng. Có thể vượt qua hay không, hoàn toàn dựa vào chính con bé, nếu như nó đủ kiên cường để vượt qua, thì tôi nghĩ sau này không chuyện gì là nó không chịu được. Nếu như lần này tôi vẫn che chở cho nó, cho dù nó có thể vượt qua lần đả kích này, nhưng những lần tiếp theo thì sao? Con bé rồi sẽ gặp khó khăn tiếp theo trong cuộc đời, tôi không thể lúc nào cũng đứng ra giúp nó được." Diệp Lăng Thiên đốt điếu thuốc nói tiếp.
"Anh nói cũng đúng." Hứa Hiểu Tinh gật đầu nhìn Diệp Lăng Thiên nói: "Thật xin lỗi, Lăng Thiên, tôi trước giờ vẫn hiểu lầm anh, bây giờ mới chính thức nói xin lỗi với anh."
"Thật ra cô cũng không có hiểu lầm tôi, tôi đã là những chuyện quá phần hơi quá với Trương Văn Quân thậm chí còn là phạm pháp. Tôi biết rất rõ điều này. Nhưng tính cách của tôi là như thế. Ảnh hưởng đến tôi có thể tôi sẽ không truy cứu nhưng dám động đến người bên cạnh tôi nhất định tôi sẽ không bỏ qua. Chuyện này tôi không muốn báo cảnh sát, nhưng Trương Văn Quân cậu ta nhất định phải trả giá đắt cho sai lầm của mình. Vì tiền mà không biết xấu hổ, đi lừa dối tình cảm của người khác, làm những chuyện hèn hạ không bằng loài cầm thú. Nếu không dạy cho cậu ta một bài học thì xã hội sẽ phải gánh chịu thêm một tên cặn bã nữa." Diệp Lăng Thiên nói đến Trương Văn Quân không khỏi cắn răng tức giận.
Hứa Hiểu Tinh chỉ im lặng lắng nghe.