“Nhưng chúng ta không có bằng chứng chứng minh là anh ta, tên này rất xảo quyệt.” Trần Tuấn Lương thở dài một hơi và nói.
“Không cần chứng cứ, chỉ cần tôi biết đó là anh ta là được rồi. Chỉ có báo cảnh sát mới cần chứng chứ, tôi không phải cảnh sát, nên cũng không cần chứng cứ.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.
“Ý của anh là?” Trần Tuấn Lương kinh ngạc quay đầu nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Đối với người như Văn Vũ, anh ta đã hại tôi hai lần, lần nào tôi cũng bỏ qua cho anh ta, không phải vì sợ mà vì không muốn tính toán, càng không muốn dính đến pháp luật. Nhưng tôi cũng có giới hạn của mình, quá tam ba bận, hơn nữa không được phép làm tổn thương đến những người xung quanh tôi. Lần này nếu như không phải tôi có chút năng lực thì cả đời này của Diệp Sương không chỉ bị phá hủy mà còn bị sỉ nhục đến chết. Chính vì vậy, tôi không để anh ta được sống tiếp nữa. Cậu cho tôi xuống chỗ bên đường phía trước, không cần vượt đèn giao thông, tôi có thể tự về được. Cậu về nhà thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai đợi điện thoại của tôi.” Diệp Lăng Thiên nói với giọng điềm tĩnh.
“Vâng Sir, em biết rồi.” Trần Tuấn Lương đỗ xe vào lề đường theo sự chỉ dẫn của Diệp Lăng Thiên, sau đó Diệp Lăng Thiên xuống xe, tự mình đi bộ qua con hẻm, đi được mười phút lại một lần nữa trèo tường vào trong khu, né tránh tất cả sự theo dõi để về nhà.
Ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên vẫn đi làm như bình thường, sau khi đến văn phòng, anh mở máy lên bỗng thấy trong hòm thư công việc của mình có một email mới, Diệp Lăng Thiên ấn vào xem, sau đó nhíu mày lại.
“Xin chào anh Diệp Lăng Thiên, để nhắc nhở anh tính nghiêm trọng của sự việc, sợ rằng anh quên mất nên hôm nay gửi lại cho anh đoạn video này. Hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, trong video chúng tôi đã xử lý qua và che mặt nhân vật chính rồi, có thể chiều ngày mai chúng tôi sẽ gửi cho anh thông tin chuyển khoản, nếu trước mười hai giờ đêm mai mà chúng tôi vẫn chưa nhận được tiền thì tới lúc đó chúng tôi sẽ phát video full HD đấy. Ngoài ra chúng tôi cũng sẽ chú thích thêm thông tin của nữ chính trong video. Đúng rồi, nhân tiện báo cho anh một tin, khi đoạn video này được gửi cho anh chúng tôi cũng sẽ phát nó đồng thời lên vài trang mạng khác, địa chỉ trang web ở dưới, anh có thể mở nó lên và thưởng thức.”
Sau khi nhìn thấy đoạn tin nhắn này, Diệp Lăng Thiên siết chặt tay, sau đó nhấn vào một đường link, đường link dẫn đến một trang web, trên đó bắt đầu phát đoạn video. Trong đoạn video đó chính là hình ảnh Diệp Sương đang tắm, chỉ là khuôn mặt đã được xử lý nên không nhìn rõ là ai, Diệp Lăng Thiên cũng đọc bình luận bên dưới, có rất nhiều lời bình luận, cơ bản đều là những lời nói tục tĩu dơ bẩn. Xem tới đây, Diệp Lăng Thiên không thể kiềm chế được ngọn lửa bừng bừng trong lòng, lấy hết sức đánh đấm vào màn hình máy tính, mán hình lớn bị đánh bùm bụp, Diệp Lăng Thiên đánh đến nỗi xuất hiện một lỗ hổng lớn.
Lúc này Tiểu Lâm bỗng nghe thấy tiếng động lớn lập tức chạy vào xem xét tình hình, thấy màn hình máy tính trên bàn thì vô cùng khiếp sợ.
“Không có chuyện gì đâu, cô bảo người ta đem cho tôi một màn hình khác tới đây.” Diệp Lăng Thiên nhìn Tiểu Lâm nói.
Tiểu Lâm vẫn thấy hoảng sợ, đờ đẫn gật đầu, sau đó quay người rời khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ngồi trong phòng làm việc hút một điếu thuốc, chậm rãi hút thuốc, cố gắng để tâm trạng của mình bình tĩnh trở lại. Anh dám thề rằng, trong cuộc đời của anh chưa bao giờ căm phẫn đến vậy, chưa bao giờ hận một người đến tận xương tủy đến vậy. Anh tự nhủ trong lòng, Văn Vũ lần này nhất định phải chết.
“Nếu như cậu đã muốn chơi đùa, vậy để tôi cùng chơi với cậu cho vui.” Diệp Lăng Thiên nói với giọng lạnh lùng.
Diệp Lăng Thiên chậm rãi hút thuốc, sắc mặt tối sầm trông thật đáng sợ. Nhưng anh biết rõ rằng, chuyện này cực kỳ nan giải, anh buộc phải suy nghĩ kỹ càng những bước tiếp theo. Vốn dĩ ban đầu suy nghĩ của anh rất đơn giản, trực tiếp lấy mạng Văn Vũ là được, nhưng bây giờ anh lại không muốn làm theo cách đó nữa, anh cảm thấy làm vậy thì quá dễ dàng cho anh ta rồi.
Diệp Lăng Thiên nhấc điện thoại lên gọi cho Trần Tuấn Lương.
“Báo, bây giờ cậu tạm gác lại tất cả những chuyện khác, giúp tôi theo dõi Văn Vũ, chủ yếu là phải tìm ra được người giúp hắn làm việc này, chuyện này hắn không thể tự mình ra mặt giải quyết được, nhất định là có trợ thủ đắc lực, cậu giúp tôi tìm ra người này. Tôi nghĩ người trợ thủ này nhất định biết rất nhiều chuyện.” Diệp Lăng Thiên nói xong liền cúp điện thoại. Vẫn là câu nói đó, anh không phải cảnh sát, nên cách làm của anh không có nhiều đắn đo như cảnh sát, có chứng cứ hay không đối với anh không có ý nghĩa gì cả, anh chỉ làm việc dựa theo phân tích và phán đoán của mình.
Diệp Lăng Thiên ở trong văn phòng cả buổi sáng, mặc dù tâm trạng rất bất an nhưng hai công ty vẫn phải vận hành bình thường, anh không thể bỏ mặc không quản được, cho dù có phải ép buộc bản thân cũng phải lấy lại tinh thần tiếp tục làm việc.
Buổi chiều, vừa mới tới giờ làm việc, cửa phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên đột nhiên bị người khác mở ra từ phía ngoài, ngay cả tiếng gõ cửa cũng không có. Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Diệp Sương nhìn mình với khuôn mặt oán hận đẫm nước mắt, phía sau là Tiểu Lâm vẫn luôn đi theo.
“Diệp tổng, cô ấy nhất quyết muốn vào...” Tiểu Lâm nói với Diệp Lăng Thiên với vẻ ái ngại.
Diệp Lăng Thiên nhìn sang Diệp Sương, sau đó nói: “Không sao, cô ra ngoài làm việc đi, đóng cửa lại giúp tôi.”
“Vâng.” Tiểu Lâm nhìn Diệp Sương một lần nữa, sau đó ngoan ngoãn đóng cửa bước ra ngoài. Cô không biết Diệp Sương là ai, một cô gái trẻ trung khóc sướt mướt như vậy, lại còn giận dữ xông vào phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên, bất cứ ai đều không tránh khỏi việc nghĩ lung tung. Nhưng Tiểu Lâm vẫn còn có đạo đức nghề nghiệp, có những chuyện bản thân nên biết, có những chuyện không nên biết, cô ngoan ngoãn bước ra khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên đồng thời đóng cửa lại.
“Sao vậy? Sao lại khóc thế? Ngồi xuống đi.” Diệp Lăng Thiên bước tới bên cạnh Diệp Sương và nói.
“Anh nói cho em biết đi, có phải anh là người làm tay anh ấy bị phế không?” Diệp Sương nghiến răng nghiến lợi, oán hận nhìn Diệp Lăng Thiên, gằn giọng nói từng chữ một.
Diệp Lăng Thiên cau mày nhìn Diệp Sương.
“Đừng nói với em không phải anh làm, ngoài anh ra thì em không biết ai có thể làm vậy, hôm qua anh vừa mới hỏi chuyện về anh ấy, kết quả tối hôm qua anh ấy xảy ra chuyện, hơn nữa, hôm nay em tới bệnh viện thăm anh ấy, anh ấy nhìn thấy em thì vô cùng sợ hãi, ra sức đuổi em đi, cầu xin em đừng tới tìm anh ấy nữa. Anh dám nói là không phải anh làm không? Anh, trước giờ em không nghĩ anh có thể làm những chuyện vô liêm sỉ hèn hạ bỉ ổi đến vậy, anh có thể không đồng ý việc em đến với anh ấy, nhưng tại sao anh lại làm tay anh ấy biến thành như vậy? Anh ấy đắc tội anh gì chứ? Anh ấy cũng có những điểm không tốt? Em nói cho anh biết, anh làm như vậy là phạm tội đấy, anh muốn ngồi tù sao?” Diệp Sương nghiến răng nghiến lợi quát Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương, đột nhiên giơ tay ra tát thẳng vào mặt Diệp Sương một cái. Tâm trạng hiện giờ của anh vô cùng hỗn loạn, anh cũng không biết mình phải diễn tả thế nào, cơn giận dữ đang kìm nén trong lòng đột nhiên trào ra.
Diệp Sương không ngờ Diệp Lăng Thiên lại đánh cô, trước giờ anh chưa bao giờ làm vậy, cô ôm mặt nhìn Diệp Lăng Thiên với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa oán hận.
“Đúng, người là do anh đánh, em đi báo cảnh sát bắt anh đi. Điện thoại đây, bây giờ báo cảnh sát đi.” Diệp Lăng Thiên lấy điện thoại của mình đưa cho Diệp Sương.
Nước mắt Diệp Sương rơi lã chã không ngừng, chỉ đứng nhìn Diệp Lăng Thiên như vậy, từ đầu đến cuối cô vẫn không có cách nào báo cảnh sát để bắt Diệp Lăng Thiên.
“Nói cho em biết tại sao? Tại sao? Em với anh ấy thật lòng yêu thương nhau, tại sao anh lại làm vậy? Tại sao lại đối xử với anh ấy như vậy? Anh biết không, bàn tay của anh ấy bị phế rồi, cả đời này bị phế rồi. Nói cho em biết, tại sao anh lại làm vậy?” Diệp Sương ôm lấy khuôn mặt in hằn vết đỏ hỏi Diệp Lăng Thiên.