“Tên khốn kiếp nhà cậu dám nói năng bừa bãi, sao cậu biết Diệp Sương muốn đi tắm.” Nghe tới đây Trần Tuấn Lương đã thấy hừng hực lửa giận trong lòng, nhấc chân đạp Trương Văn Quân ngã xuống đất.
“Tôi…tôi vốn dĩ không định chụp ảnh cô ấy lúc tắm, tôi…vốn dĩ muốn chụp ảnh lên giường với cô ấy.” Trương Văn Quân sợ bị đánh, liên tục nói.
“Cậu là đồ khốn, hôm nay tôi phải giết chết cậu.” Trần Tuấn Lương càng nghe càng thấy tức, đuổi theo chuẩn bị đánh.
“Báo, dừng tay lại.” Diệp Lăng Thiên hét lên, sau đó anh nói: “Cậu nói tiếp đi.” Khuôn mặt Diệp Lăng Thiên tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng chỉ có Trần Tuấn Lương mới có thể cảm nhận được sát khí mạnh mẽ toát ra trên người Diệp Lăng Thiên.
“Tôi…Thực ra là chuẩn bị để hôm đó quan hệ với cô ấy, tôi có đem theo máy quay để quay...quay...cảnh tôi với cô ấy, nhưng cô ấy lại muốn đi tắm, tôi nghĩ một lúc, có lẽ điều đó cũng có thể làm ăn được gì đó, hơn nữa tôi cũng sợ rằng cô ấy chắc không muốn làm chuyện đó với tôi, vì cô ấy không hay động chạm thân thể quá nhiều với tôi. Sau đó cô ấy đã thật sự không muốn làm chuyện đó, mặc cho tôi níu kéo hay nói lời ngon ngọt thế nào đi nữa cô vẫn muốn rời đi. Tôi cầu xin mấy người, xin mấy người tha cho tôi đi, tôi thực sự chưa làm gì cô ấy cả, cùng lắm là nắm tay mà thôi.” Trương Văn Quân quỳ xuống trước mặt Diệp Lăng Thiên để cầu xin anh.
“Cậu vừa nhắc đến làm ăn, nói đi, là ai bảo cậu làm chuyện này.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng hỏi.
“Tôi không biết.” Trương Văn Quân lắc đầu.
“Tên khốn kiếp, cậu còn dám giấu diếm à.” Trần Tuấn Lương nói xong lại dùng chân đá vào người Trương Văn Quân, sức đá quả thật có chút mạnh, đá một cái khiến anh ta nôn ra máu, có thể thấy được Trần Tuấn Lương đang rất tức giận.
“Tôi xin hai anh, đừng đánh nữa, tôi đã kể toàn bộ từ đầu tới cuối rồi, tôi đảm bảo những gì tôi nói đều là thật, tuyệt đối không có câu nào là giả cả.” Trương Văn Quân thấy mình nôn ra máu, sợ hãi vô cùng, cậu ta quỳ xuống vội vàng nói, nhìn Trần Tuấn Lương với ánh mắt hoảng sợ.
“Cậu nói đi, chỉ cần cậu khai sự thật, tôi sẽ không đánh cậu nữa.” Diệp Lăng Thiên nói với giọng điềm đạm.
“Chuyện là thế này, năm ngoái, có lẽ là sau khi khai giảng không lâu, có người tới trường tìm tôi, tôi không quen người đó. Đó là một người đàn ông trung niên, ông ta mời tôi ăn cơm, sau đó nhờ tôi giúp một chuyện, ông ta bảo tôi theo đuổi Diệp Sương, chỉ cần tôi theo đuổi được Diệp Sương sẽ cho tôi sáu trăm triệu, lúc đó tôi cứ nghĩ ông ta đùa giỡn, không ngờ lúc rời đi đã trực tiếp đưa cho tôi một trăm năm mươi triệu tiền mặt, nói rằng chỉ cần tôi theo đuổi được Diệp Sương sẽ đưa tôi nốt số tiền còn lại. Lúc đó tôi mới tin là thật. Sau này có người kết bạn FB với tôi, chính là ông ta, tôi cũng không biết tại sao ông ta lại biết FB của tôi, cảm giác người này rất thần thông quảng đại, dường như biết tất cả mọi thứ về tôi, tôi cũng cảm giác như có ai đó đang theo dõi tôi lúc nào cũng quan sát nhất cử nhất động của tôi. Chình vì vậy, tôi bắt đầu theo đuổi Diệp Sương, sau khi theo đuổi được Diệp Sương, đúng là họ có đưa tôi bốn trăm năm mươi triệu còn lại. Sau đó họ lại bảo tôi tiếp tục thân thiết với Diệp Sương, mỗi tháng sẽ chuyển vào tài khoản của tôi một trăm năm mươi triệu, họ nói rằng chỉ cần tôi ở cạnh Diệp Sương một tháng, họ sẽ cho tôi một tháng lương. Lúc đó tôi cho rằng chuyện này giống như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà đồng ý luôn. Sau đó họ lại bảo tôi điều tra kỹ càng về tình hình gia đình Diệp Sương, chủ yếu là muốn điều tra tin tức của anh trai cô ấy.” Trương Văn Quân nói, sau đó nhìn Diệp Lăng Thiên và Trần Tuấn Lương với ánh mắt kinh hãi, lắp ba lắp bắp nói: “Hai người...hai người...không phải là anh trai của cô ấy đấy chứ?”
“Chúng tôi là ai không liên quan gì đến cậu, nói tiếp đi.” Diệp Lăng Thiên lại châm tiếp một điếu thuốc, chậm rãi hỏi.
“Hàng ngày tôi đều liên lạc với người này qua FB, báo cáo chi tiết cho ông ta về những chuyện hàng ngày giữa tôi và Diệp Sương, ông ta cũng nói với tôi tiếp theo nên làm gì. Sau đó, họ bảo tôi lên giường với Diệp Sương, yêu cầu tôi quay lại quá trình lên giường với Diệp Sương gửi lại cho họ xem, chỉ cần họ nhìn thấy video xác thực tôi đã lên giường với Diệp Sương thì sẽ cho tôi ba tỷ. Tôi cũng rất do dự, nhưng nghĩ đến lời nói của họ cũng đáng tin, hơn nữa là ba tỉ, nên tôi đã tin. Tôi đi mua một chiếc may quay phim nhỏ, loại được giấu bí mật. Sau đó nghĩ đủ mọi cách để quan hệ với Diệp Sương, nhưng Diệp Sương quá bảo thủ, không chịu đồng ý. Sau lần đó, tôi dự định nói dối cô ấy rằng hôm đó là sinh nhật âm lịch của tôi, sau khi cho cô ấy uống rượu xong liền lôi cô ấy vào khách sạn, cuối cùng...cuối cùng cũng không làm gì cả, chỉ quay lén cô ấy tắm thôi.”
“Cậu gửi video cho ông ta rồi sao?”
“Đúng vậy, tôi gửi rồi, tôi nói dối ông ta rằng chúng tôi đã quan hệ, nhưng tôi không muốn quay cả mình vào trong đó, chỉ quay video Diệp Sương đang tắm gửi cho họ thôi. Nhưng họ không tin, chỉ đưa cho tôi ba trăm triệu, nói là khi nào gửi cho họ video lên giường với Diệp Sương sẽ chuyển cho tôi nốt số tiền còn lại. Xin lỗi, tôi là tên súc sinh, xin lỗi, mong hai người tha cho tôi, tôi thật sự chỉ quay trộm cô ấy tắm thôi, ngoài ra không làm chuyện gì cả, thật sự là không làm gì khác. Tôi không làm tổn thương Diệp Sương.” Trương Văn Quân chắc chắn đã biết đối phương là anh trai của Diệp Sương rồi nên liên tục dập đầu xuống đất.
“Cậu hoàn toàn không biết ông ra là ai sao?”
“Tôi không biết, tôi thật sự không biết, từ đầu đến cuối tôi chỉ mới gặp ông ta đúng một lần, ngay cả tên ông ta là gì tôi cũng không rõ.”
“Cách ông ta nói chuyện cậu có nhận ra được là người ở đâu không? Có phải giọng của người Đông Hải không?”
“Đúng, đúng, là giọng của người Đông Hải, điểm này tôi có thể khẳng định.” Trương Văn Quân nghĩ một lúc rồi gật đầu liên tục, sau đó anh ta nói tiếp: “Chắc chắn ông ta muốn hại Diệp Sương, hai người đi tìm ông ta đi, nếu Diệp Sương mà xảy ra chuyện gì thật sự không liên quan gì đến tôi.”
Diệp Lăng Thiên nhìn Trương Văn Quân cười chế nhạo, đứng dậy chậm rãi nói: “Cậu đoán không sai, tôi chính là anh trai Diệp Sương, Diệp Thiên Lăng. Trương Văn Quân đúng không, vốn dĩ hôm nay tôi định giết cậu, nhưng nghĩ đến việc cậu vẫn còn là học sinh, lại còn là một tên lóc chóc, tôi không nhẫn tâm. Hôm nay tôi tha cho cậu một con đường sống, nhưng tôi nhất định sẽ bắt cậu phải trả giá.”
Diệp Lăng Thiên vừa nói vừa bước tới trước mặt Trương Văn Quân, lạnh lùng nhìn Trương Văn Quân.
“Anh làm gì vậy? Anh làm gì vậy? Anh muốn làm gì? Tôi đã nói tất cả mọi chuyện rồi.” Trương Văn Quân quỳ trên mặt đất, liên tục lùi về phía sau.
Diệp Lăng Thiên cười lạnh lùng, anh túm lấy Trương Văn Quân trực tiếp ném cậu ta xuống đất, lấy ra một chiếc búa lớn từ chỗ Trần Tuấn Lương, giữ chặt lấy tay Trương Văn Quân rồi dùng búa đập vào lòng bàn tay trái của Trương Văn Quân. Tiếng than khóc đau đớn của Trương Văn Quân kêu lên, tiếp sau đó Trương Văn Quân đau đến mức ngất lịm đi.
“Ngất rồi, tiếp theo chúng ta làm gì với cậu ta?” Trần Tuấn Lương bước lại gần quan sát tình hình và hỏi.