"Đúng vậy, cậu ta đang cùng Diệp Sương nói chuyện yêu đương. Cho nên tôi muốn biết thông tin về nam sinh này, cô hẳn đã xem qua hồ sơ của cậu ta, có biết chút gì về cậu ta không?" Diệp Lăng Thiên trực tiếp hỏi.
"Làm sao tôi nhớ được? Tên nhóc này cũng khá, ngoại hình tốt, hơn nữa còn là cán bộ lớp, có năng lực, thành tích học tập cũng rất tốt, anh không phải lo lắng, bây giờ sinh viên nào lại không yêu đương, dù sao Diệp Sương cũng lớn rồi, đừng nói yêu đương, coi như kết hôn cũng không có cái gì không đúng, anh đừng giữ khư khư cái tư tưởng cổ hủ ấy nữa." Hứa Tiểu Tinh cười nói.
"Cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn tìm hiểu đối phương một chút thôi. Cô giúp tôi một chuyện, giúp tôi điều tra tin tức của cậu ta, sau đó gửi cho tôi. Tôi bây giờ có chút chuyện, không nói với cô nữa." Diệp Lăng Thiên nói xong thì lập tức cúp máy. Anh bây giờ quả thực không có tâm trạng mà tán gẫu với Hứa Hiểu Tinh.
Diệp Lăng Thiên ngồi vào xe, gọi điện cho Trần Tuấn Lương, hỏi Trần Tuấn Lương đang ở đâu, anh ta nói cho Diệp Lăng Thiên mình đang kiểm tra công việc ở một chỗ nào đó. Diệp Lăng Thiên trực tiếp bảo Trần Tuấn Lương tới văn phòng anh, anh sẽ ở đó chờ anh ta. Sau đó, Diệp Lăng Thiên liền lái xe đến văn phòng.
Diệp Lăng Thiên ở một mình trong văn phòng chờ Trần Tuấn Lương, trên bàn chất đầy văn kiện, Tiểu Lâm tới báo cáo rất nhiều chuyện liên quan đến lịch trình làm việc của Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên lập tức bảo Tiểu Lâm hoãn lại công việc của mình, anh bây giờ thật sự không có tâm tư đi công tác.
"Sir, có chuyện gì thế? Gọi em đến gấp như vậy." Trần Tuấn Lương vừa đi vào văn phòng của Diệp Lăng Thiên đã cất tiếng hỏi.
"Đóng cửa lại." Diệp Lăng Thiên chỉ cửa nói.
Trần Tuấn Lương cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lại đóng cửa.
"Tôi gửi một tấm ảnh cho cậu, nhìn cho rõ, nhớ kỹ hình dáng của cậu thanh niên trong ảnh." Diệp Lăng Thiên nói, sau đó lấy điện thoại di động gửi ảnh cho Trần Tuấn Lương.
Trần Tuấn Lương cầm điện thoại di động, sau đó nghiêm túc nhìn hình, hơi ngạc nhiên hỏi: "Đây không phải Tiểu Sương sao? Sao lại thế? Cậu nhóc này với Tiểu Sương có quan hệ gì? Anh muốn em làm gì?"
"Nhớ cho kỹ hình dáng của cậu thanh niên này, giúp tôi mang cậu ta qua đây, chính xác mà nói, phải làm trong bí mật." Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.
"Chuyện gì vậy? Tên nhóc này bắt nạt Tiểu Sương hả? Yên Tâm, em nhất định sẽ cho cậu ta đẹp mặt." Trần Tuấn Sương thẳng thừng nói, từ bức ảnh có thể nhìn ra được, cậu thanh niên này nhất định là bạn trai của Diệp Sương.
"Hôm nay tôi nhận được chuyển phát nhanh, trong đó có một bức thư, trong thư có một ít ảnh, đều là ảnh Diệp Sương đang tắm, ảnh tôi đã đốt hết, thư tôi còn giữ, cậu nhìn qua là biết chuyện gì." Diệp Lăng Thiên trực tiếp lấy từ trong ngăn kéo ra một phong thư đưa cho Trần Tuấn Lương.
Trần Tuấn Lương hơi kinh ngạc nhận lấy, sau khi đọc xong thì trực tiếp mắng: "Con mẹ nó, đây là không muốn sống nữa. Anh nghi ngờ chuyện này chính là do tên nhóc kia làm?"
"Bây giờ căn bản có thể khẳng định là do cậu ta làm, ít nhất 70% là do cậu ta làm, bởi vì tôi đã hỏi qua Diệp Sương, con bé chưa từng tắm rửa ở bên ngoài, chỉ duy nhất có một lần cùng cậu ta vào khách sạn. Không chắc trong khách sạn ai đã đặt máy quay lén, nhưng dù là ai, hẳn là có liên quan đến cậu thanh niên này. Chẳng qua tôi nghi ngờ cậu ta chỉ là một cậu nhóc, một đứa con nít chưa đủ lông đủ cánh không thể có đủ can đảm để dọa nạt tôi, nhất định là có kẻ đứng sau. Bất kể là ai, tôi đều phải tìm ra kẻ đó, tôi tuyệt đối không để chuyện này làm tổn thương Diệp Sương, càng không để kẻ nào tổn thương con bé, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ đó, bất kể hắn là ai. Tôi đã điều tra qua, cậu ta tên Trương Văn Quân, đại học Đông Hải XX học viện XX hệ XX, là bạn học cùng lớp với Diệp Sương. Bây giờ cậu qua đó, tìm cơ hội bí mật đưa người đến gặp tôi, thời gian địa điểm do cậu chọn, đến lúc đó gọi điện báo cho tôi là được. Nhớ, chuyện chúng ta làm có thể coi là phạm pháp, nhất định không được để lại bất kỳ chứng cứ nào, nhớ tạo bằng chứng vắng mặt, lần này tôi không ngại giết người." Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.
Trần Tuấn Lương cũng cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người Diệp Lăng Thiên, con sói trong trí nhớ của anh ta dường như đã trở lại.
Trần Tuấn Lương bỗng nhiên đứng lên, đứng nghiêm trước mặt Diệp Lăng Thiên, dáng người thẳng tắp, chào kiểu quân đội với Diệp Lăng Thiên: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
"Chuyện này tôi biết cậu biết, ngoài ra không được tin bất kỳ người nào, cũng không được để bất kỳ người nào biết chuyện, có chuyện gì xảy ra thì tùy cơ báo cáo, tôi ở đây chờ điện thoại của cậu, nhưng cũng phải tranh thủ thời gian, đối phương chỉ cho ba ngày, trong ba ngày, chúng ta nhất định phải giải quyết xong."
"Anh yên tâm, chút chuyện nhỏ này sẽ không xảy ra vấn đề gì." Trần Tuấn Lương một lần nữa khẳng định, sau đó mặt đầy nghiêm túc đi ra khỏi văn phòng của Diệp Lăng Thiên.
Sau khi Trần Tuấn Lương rời đi, Diệp Lăng Thiên tiếp tục ngây người trong phòng làm việc, cẩn thận suy nghĩ về chuyện này. Sau khi tan sở thì lái xe về nhà. Trên đường về anh nhận được điện thoại của Hứa Tiểu Tinh, Hiểu Tinh từ trong điện thoại nói cho Diệp Lăng Thiên biết một ít thông tin về Trương Văn Quân. Cậu ta là người tỉnh lẻ, nhà ở nông thôn, nhìn địa chỉ là biết, sau đó còn nói thêm một vài câu không liên quan. Những thứ này thật ra không giúp ích gì cho Diệp Lăng Thiên, nhưng cũng giúp Diệp Lăng Thiên hiểu được phần nào con người của Trương Văn Quân. Tóm lại, theo những gì Hứa Tiểu Tinh nói thì Trương Văn Quân là một sinh viên và là một người con trai ưu tú, cô ta rất ủng hộ chuyện Diệp Sương qua lại với cậu ta, cũng lặp đi lặp lại khuyên Diệp Lăng Thiên không cần để ý đến chuyện này. Diệp Lăng Thiên cũng không nói thêm gì với Hứa Tiểu Tinh, trực tiếp cúp máy.
Khi Diệp Lăng Thiên về đến nhà, mở cửa thì thấy Diệp Sương đang ngồi trên ghế salon xem ti vi, nhưng cả người mang đầy tâm sự nặng nề. Thấy Diệp Lăng Thiên trở về, Diệp Sương vô cùng kinh ngạc nhìn anh, Nhưng cũng không nói gì, càng không mở miệng hỏi han.
"Ăn cơm chưa?" Diệp Lăng Thiên trực tiếp hỏi.
"Vẫn chưa." Diệp Sương đáp lại, nhưng rõ ràng trong lời nói mang theo tia tâm trạng.
Diệp Lăng Thiên đi vào nhà bếp nhìn qua một chút, còn một ít thức ăn, anh liền đeo tạp dề vào và bắt đầu nấu nướng. Anh cố tỏ ra ôn hòa hơn mọi khi, làm như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.