"Lần đầu phát hiện, quả thật cô rất biết nói chuyện." Lý Vũ Hân nhìn Lý Yến rất lâu, sau đó ngồi xuống, cầm đũa lên từ từ nói với Lý Yến. Lúc này, nhân viên phục vụ đã đưa thức ăn lên bàn.
"Tôi là người không hay nói chuyện, tất cả những người quen tôi đều biết điều đó, trong lòng tôi nghĩ cái gì, miệng tôi sẽ nói cái đó, cũng không suy nghĩ, vậy nên, nếu tôi nói gì đó khó ưa thì mong cô bỏ qua cho" Lý Yến cũng bắt đầu ăn.
"Bây giờ có thể rồi đó, rốt cuộc cô muốn nói gì với tôi" Lý Vũ Hân từ từ hỏi.
"Đầu tiên, tôi muốn nói về chuyện tối qua một chút, đêm qua tôi trực ban ở đơn vị, đã hơn mười hai giờ đêm, cũng gần một giờ rồi, tôi gọi cho Diệp Lăng Thiên, không có ý gì khác, chỉ là muốn chúc mừng năm mới. Lúc gọi điện thì nghe được bên đó rất ồn ào, tôi khá bất ngờ, hỏi anh ở đâu thì anh bảo là đang ở bên bờ sông, tôi lại hỏi xem có ở cùng cô không, thì anh ấy nói không phải, chỉ có mỗi một mình anh ấy. Sau đó tôi liền chạy qua đó, bởi vì cảm thấy có gì đó không đúng, ở bên sông một mình trong đêm Giao thừa như này hiển nhiên không hợp lý, nếu lúc đó cô ở cùng thì có thể lý giải được. Lúc thấy anh ấy ở bên sông, đứng trên lan can hút thuốc, xe để một bên, tôi có thể nhìn ra, tâm trạng của anh ấy không được tốt."
"Tôi hỏi anh ấy xảy ra chuyện gì vậy, anh ấy không nói gì hết, sau đó lại hỏi sao cô không ở cùng anh ấy, anh ấy mới nói tôi biết cô và anh ấy đã chia tay rồi. Tôi hỏi anh nguyên nhân nhưng anh ấy chẳng nói gì cả. Từ giọng điệu khi nói chuyện với anh ấy, tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang rất đau khổ, cho nên mới an ủi anh ấy, nhưng tôi biết tôi là người không giỏi ăn nói, nói thêm cũng chẳng an ủi được, cho nên mới bảo anh ấy uống rượu, không phải uống rượu giải sầu sao, ít nhất thì mỗi lần tâm trạng không tốt đều nghĩ tới uống rượu. Nhưng lúc đó không có chỗ nào có thể uống rượu, tôi liền lôi anh ấy về nhà, không làm gì khác, chỉ là muốn uống rượu cùng anh ấy thôi. Tôi nói với cô những thứ này chỉ muốn làm rõ hai chuyện, cái thứ nhất, không phải anh ấy bảo tôi qua đó mà chính tôi tự qua đó, thậm chí là tự tôi bắt anh ấy về nhà. Thứ hai, bọn tôi không làm gì hết, chỉ là cùng uống rượu thôi" Lý Yến từ từ nói nốt.
"Sau đó thì sao? Cô dám chắc hai người say trong phòng mà cả đêm không làm gì sao?" Lý Vũ Hân nhìn thẳng hỏi Lý Yến.
Lý Yến ngẩn người, đột nhiên cô ta cảm thấy đang tự đào hố cho mình.
"Làm sao cô biết tôi ở đó cả đêm?" Lý Yến hỏi ngược lại.
"Tôi ở dưới tầng cho tới sáng nay, cô nói xem tôi có biết hai người ở cả đêm hay không? Cô dám nói với tôi là hai người chỉ ở trong phòng uống rượu cả đêm không làm gì không? Chúng ta đều là người trưởng thành, chuyện của nam nữ không cần dùng chân cũng hiểu được. Lý Yến, thật ra tôi cũng không muốn gì cả, thật đó. Là tôi chủ động chia tay với Diệp Lăng Thiên, nguyên nhân tôi chia tay với anh ấy không phải là vì tôi không yêu anh ấy."
"Tôi có thể chịu trách nhiệm nói cho cô biết, theo tôi biết, phụ nữ thích anh ấy có bốn người, ngoại trừ tôi, cô, Hứa Hiểu Tinh, còn có một cô gái nữa, cô gái này là bạn chiến đấu của anh ấy trong quân đội, bây giờ đang nhậm chức trộng một đơn vị bí mật, cô gái này rất lợi hại, hơn nữa quyền lực cũng rất lớn, lại vô cùng xinh đẹp, nhất là, cô ta yêu Diệp Lăng Thiên kiểu mù quáng, không có lý do đáng nói. Với tư cách là một người phụ nữ, đây chỉ là những điều tôi biết, còn có phải hay không tôi cũng không rõ."
"Đương nhiên tôi hy vọng anh ấy là người đàn ông của tôi, tôi cũng hy vọng có thể sống cùng anh ấy đến già, nhưng khi cô trở thành người phụ nữ đứng cạnh anh ấy, cô mới có thể hiểu được cảm giác đau khổ này, mỗi khắc, tôi đều lo lắng anh ấy bị người phụ nữ khác cướp đi. Mặt khác, anh ấy lựa chọn vì cô mà bỏ mặc tính mạng của mình, ai có thể chắc chắn rằng anh ấy sẽ không liều mạng vì người phụ nữ khác? Vận may của anh ấy tốt như vậy? Nhưng ngày nào tôi cũng lo lắng cho anh ấy, lo lắng anh ấy bị kích động rồi đi mạo hiểm, lo lắng mỗi lần anh ấy ra ngoài có thể sống sót trở về không, thậm chí còn không dám ở cạnh anh ấy một ngày vì có cảm giác đó là ngày cuối cùng."
"Ở cùng anh ấy, thực sự là không có chút an toàn nào cả, tôi không chịu được, thật sự không chịu được. Cho nên tôi đã lựa chọn chia tay với anh ấy. Tôi không biết anh ấy có nói với cô những thứ này không, hôm nay tôi cũng nói thật với cô, tôi biết cô muốn tìm nguyên nhân từ tôi, không phải là nghĩ cách thuyết phục tôi về với Diệp Lăng Thiên đúng không? Vấn đề giữa tôi và anh ấy không phải là vì hai người đêm qua xảy ra chuyện gì, cũng không phải tôi không yêu anh ấy hay anh ấy không yêu tôi, có một số người không thích hợp để ở bên nhau, dù có cố gắng thế nào, dù có ép ở cùng nhau, cũng không thể hạnh phúc." Lý Vũ Hân nói một hơi.
Lý Yến nhìn Lý Vũ Hân, đã lúc lâu không lên tiếng, cuối cùng cũng nói: "Cô ở dưới tầng một đêm, đã nói lên, căn bản là cô không thể bỏ được anh ấy, cô rất quan tâm xem đêm qua tôi có ngủ ở nhà anh ấy không, cô cảm thấy chia tay anh ấy rồi thì cô sẽ vui vẻ hạnh phúc sao? Tôi cảm thấy không hẳn là vậy."
"Lý Vũ Hân, tôi nói thật với cô, theo như lời cô nói, thật ra tôi đã ngủ ở nhà anh ấy một đêm, thậm chí mãi đến trưa hôm nay mới rời đi. Hơn nữa, đúng là tôi với anh ấy đã xảy ra quan hệ nam nữ, bọn tôi đã lên giường." Lý Yến nói thẳng với Lý Vũ Hân, trông rất kiên định.
Lý Vũ Hân nhìn Lý Yến, mặt hơi biến sắc, cuối cùng cắn răng nói: "Tôi phát hiện, hoá ra cô không biết xấu hổ như vậy."
"Tôi không cảm thấy cái này có gì khó nói, làm chính là làm, không cần che dấu nữa, tôi cũng không cảm thấy mình đã làm sai điều gì. Nếu như cô không có chia tay anh ấy, anh ấy có bạn gái, tôi có lên giường với anh ấy, có lẽ tôi sẽ bị lên án đạo đức. Nếu cô kết hôn cùng anh ấy, có thể bị lên án đạo đức, thậm chí là pháp luật, nhất định sẽ bị khiển trách, nhưng bây giờ, cô không phải bạn gái, cũng không phải vợ anh ấy, tôi không biết là lên giường với anh ấy thì có gì đáng nói, hay là có chỗ sai trái." Lý Yến từ từ nói.
Lý Vũ Hân tự cắn môi, cuối cùng cười tự giễu, nói: "Đúng ha, anh ta ngủ cùng ai thì liên quan gì đến tôi, nếu đã vậy, hôm nay cô gọi tôi tới đây để làm gì? Để khoe đêm qua cô đã lên giường cùng anh ta sao? Nếu đã như vậy, được thôi, cô thắng."