Không biết là vô tình hay là cố ý Diệp Lăng Thiên cuối cùng vẫn lái xe đến bờ sông, khác biệt so với năm ngoái, năm nay bên này giao thông đã được quản lý không cho xe lái vào, có không ít cảnh sát giao thông và cảnh sát đặc nhiệm làm nhiệm vụ ở đó, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể lái xe đến dừng tạm một bên đường, sau đó chậm rãi đi bộ tới bờ sông.
Khác với những đôi nam nữ khác đang ríu rít quấn lấy nhau ôm hôn thắm thiết, còn Diệp Lăng Thiên lại lẻ loi một mình, trên mặt cũng không có chút biểu cảm vui vẻ nào, đứng ở giữa những cặp đôi lộ ra dáng vẻ cô đơn như vậy cũng giống như tâm trạng của anh trong khoảnh khắc này.
Diệp Lăng Thiên chậm rãi len mình đi qua mọi người, không tình nguyện ở trong đám đông mà là đi sang một bên, tựa vào lan can của rìa đai thắng cảnh ngắm nhìn một nhóm thanh niên sôi nổi và cuồng nhiệt. Anh cứ như vậy đứng ngây ngốc nhìn tựa như là đang ngắm một bức họa hay là xem một bộ phim, nhìn mọi thứ xung quanh dưới góc nhìn của người ngoài cuộc, chậm rãi hút điếu thuốc, ngay cả bản thân anh ta cũng không hiểu nổi trong đầu mình đang nghĩ gì nữa, nên nghĩ về điều gì.
Đứng yên thật lâu, sau đó lại lần nghe được tiếng đếm ngược năm mới, lại nghe thấy âm thanh rung chuông, liền sau đó khi đám đông đang điên cuồng náo nhiệt, pháo hoa bắt đầu bắn bay đầy trời, nhưng đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, pháo hoa năm nay không đẹp bằng năm ngoái.
Lúc sau đám đông bắt đầu dần dần giải tán, sau khi đèn thuyền dần tắt dòng người cũng càng ít đi. Diệp Lăng Thiên ngồi một mình trên lan can, gió thổi chậm rãi hút thuốc, cách thức trải qua giao thừa đặc biệt này thực sự không tệ.
Diệp Lăng Thiên đêm nay quả thực là tâm tình không tốt, tâm tình không vui như vậy nguyên nhân chính đương nhiên vẫn là vì Lý Vũ Hân, nhưng lại không chỉ vì một mình Lý Vũ Hân. Anh yêu Lý Vũ Hân, chỉ riêng điểm này hiện tại anh vô cùng hiểu rõ, yêu một người nhưng lại không thể ở bên nhau, loại cảm giác này đau đớn đến cỡ nào đương nhiên không cần phải nói, Diệp Lăng Thiên dù có tài giỏi đến đâu chăng nữa cũng chỉ là một người thường, một người đàn ông bình thường chứ không phải là thần tiên, anh cũng có vui sướng buồn giận có thất tình lục dục, sau khi thất tình bi thương và thống khổ không cách nào tránh khỏi. Nhưng giờ phút này cảm giác bi thương của Diệp Lăng Thiên không phải là nhiều nhất, mà là một loại thương nhớ hoài niệm mà thôi, thời gian đặc biệt hoàn cảnh đặc biệt khiến anh có rất nhiều cảm xúc cùng hoài niệm, hoài niệm ba mẹ của mình, hoài niệm những người đồng đội cũ và những ký ức máu thịt của cuộc chiến trong nhiều năm đã qua, ký ức thanh xuân. Nghĩ đến bao người thân, đồng đội đã ra đi trong cuộc đời, tâm tình luôn luôn trĩu nặng.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên điện thoại truyền đến âm thanh, Diệp Lăng Thiên nhìn qua dãy số, là Lý Yến gọi tới, thuận tay nhận điện, hỏi: “Alo, Lý Yến, đã trễ như vậy rồi, có chuyện gì vậy?”