Diệp Lăng Thiên lái xe chạy ở trên đường, trên đường xe cộ rất ít, điều này làm Diệp Lăng Thiên không khỏi nhớ đến tết năm ngoái, nhìn cảnh tượng này sao mà tương tự so với năm ngoái quá.
Diệp Lăng Thiên lái xe đến cửa cư xá, xác định địa chỉ, Diệp Lăng Thiên chạy xe vào trong cửa cư xá tìm một chỗ đậu xe để dừng lại, sau đó căn cứ vào địa chỉ của Diệp Sương đã cho mà tìm được nơi Lý Vũ Hân đang ở. Vào thang máy đi đến trước cửa nhà của Lý Vũ Hân, đứng ở ngoài cửa do dự thật lâu, cuối cùng Diệp Lăng Thiên vẫn gõ cửa một cái.
Rất lâu sau đó mới nghe thấy bên trong truyền âm thanh của Lý Vũ Hân, hỏi: “Ai vậy?” Nhưng mà cũng không mở cửa ra.
Diệp Lăng Thiên ý thức được một mình Lý Vũ Hân là phụ nữ ở trong nhà, tối ngày hôm nay còn là buổi tối đón giao thừa, hiển nhiên có chút lo lắng nên sẽ không thuận tiện mở cửa.
Diệp Lăng Thiên bước tới phía trước một bước, trực tiếp đứng ở phía trước mắt mèo, nói: “Vũ Hân, mở cửa đi, là anh.”
Sau khi Diệp Lăng Thiên nói xong thì cánh cửa quả nhiên được mở ra, Lý Vũ Hân mặc đồ ngủ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Thiên rồi hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Không cho anh vào?” Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
“Vào nhanh đi, ở bên ngoài lạnh lắm.” Lý Vũ Hân đỏ mặt, vội vàng đưa đôi dép cho Diệp Lăng Thiên mang vào.
Diệp Lăng Thiên thay dép xong, đi vào quan sát, chỉ nhìn thấy bữa tiệc tối ở trong phòng khách trong nhà của Lý Vũ Hân, trên bàn ăn đặt ba món đồ ăn, hai món mặn một món chay, ở trong chén còn có nửa bát cơm, nhìn bộ dạng như là đang dùng cơm.
“Sao anh đến đây vậy?” Lý Vũ Hân hỏi một lần nữa.
“Ghé thăm em một chút.” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, rất lâu sau đó mới lên tiếng.
“Sao anh lại biết em ở đây?”
“Chắc là em phải biết rằng tại sao anh lại biết em ở đây, em đang ăn cơm hả? Anh vẫn còn chưa ăn cơm, còn cơm không vậy?” Diệp Lăng Thiên cũng không khách khí trực tiếp lên tiếng hỏi.
“Còn, nhưng mà cũng không nhiều lắm, em chỉ nấu có một chút thôi, anh có chuyện gì vậy? Ngày hôm nay là thời gian đón giao thừa, sao anh không ở nhà với Diệp Sương đi.” Lý Vũ Hân hoàn toàn bị Diệp Lăng Thiên làm cho ngơ ngác, nhưng mà cô vẫn đi lấy bát bới cho Diệp Lăng Thiên một bát cơm.
Diệp Lăng Thiên tự mình tìm kiếm ở trong nhà của Lý Vũ Hân, tìm được mấy chai rượu đỏ trong tủ rượu ở trong nhà Lý Vũ Hân, đây là sở thích của Lý Vũ Hân, cô rất thích sưu tầm rượu vang đỏ nhưng mà trên cơ bản cô sẽ không uống, Diệp Lăng Thiên cầm một bình đi tới.
“Sao em chỉ nấu có nhiêu đây đồ ăn?”
“Một mình em ăn, nấu nhiều thì cũng lãng phí, với lại cũng không phải muốn cử động cho lắm, dù sao thì cũng chỉ có một mình cho nên nhiều một chút hay ít một chút cũng không quan trọng, em không biết anh đến đây.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
Diệp Lăng Thiên cầm lấy hai cái ly, mở rượu đỏ ra rót cho Lý Vũ Hân với mình mỗi người một ly, vừa rót vừa nói: “Chỉ ăn có mấy miếng ở trong nhà, Diệp Sương vừa ăn được vài miếng thì đã đi rồi, nói là đã hẹn với bạn học đón năm mới, bỏ lại một mình anh ở nhà, cho nên anh đến đây. Một mình em đón tết... có chút cô đơn, cho nên anh đi tìm em đón tết cùng với nhau.”
“Là như thế này à.” Lý Vũ Hân nhẹ gật đầu, sau đó hỏi: “Trong nhà của em mua không ít đồ ăn, chờ một lát đi, để em đi nấu thêm vài món cho anh.”
Vốn dĩ Diệp Lăng Thiên không muốn phải làm phiền Lý Vũ Hân, nhưng mà cuối cùng vẫn gật gật đầu nói với Lý Vũ Hân: “Em ngồi đi, để anh làm.”
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên một chút, cũng không tranh giành, nhẹ gật đầu rồi sau đó đi vào trong phòng bếp lấy đồ ăn ra.
Diệp Lăng Thiên nấu, Lý Vũ Hân thì phụ trách xử lý đồ ăn, đa số mọi người đều đã ăn cơm tất niên mà hai người bọn họ vẫn còn đang bắt đầu nấu nướng.
“Sao cuối năm mà Diệp Sương không ở nhà?” Lý Vũ Hân vừa thái thịt vừa hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Con bé này lanh lợi mà, thật ra thì em suy nghĩ một chút cũng có thể nghĩ ra mà, con bé có phải là thật sự ra ngoài để đón tết với bạn học hay không thì anh không biết, nhưng mà anh biết rằng con bé thật ra rất muốn kiếm cớ để anh đến đây đón tết với em, cho nên mới cho anh địa chỉ của em, cũng chưa ăn cơm liền chạy đi mất.” Diệp Lăng Thiên ăn ngay nói thật.
Lý Vũ Hân hơi kinh ngạc, sau đó không nói lời nào nữa.
"Vậy tối nay em ấy làm sao bây giờ? Anh vẫn nên trở về đi thôi, nếu như em ấy không đón tết cùng với bạn bè mà là ở nhà một mình, thế thì..."
“Em ấy đến nhà Ưu Ưu rồi, cũng chính là nhà của Lục Oánh, không có chuyện gì đâu.” Diệp Lăng Thiên thờ ơ nói.
“À.” Lý Vũ Hân cũng không biết nên nói cái gì.
“Anh chờ một chút.” Lý Vũ Hân bỗng nhiên nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nói.
“Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên cầm cái nồi, có chút thắc mắc mà hỏi.
Lý Vũ Hân lấy một cái tạp dề từ trên tường xuống nói với Diệp Lăng Thiên: “Qua đây.”
Diệp Lăng Thiên nghe lời xoay người lại, Lý Vũ Hân đeo tạp dề lên giúp cho Diệp Lăng Thiên.
“Để anh tự mình làm.”
“Đừng nhúc nhích, trên tay anh có dầu, đừng làm dính lên quần áo.” Lý Vũ Hân nói, sau đó lại kêu Diệp Lăng Thiên xoay người lại bắt đầu buộc dây tạp dề cho Diệp Lăng Thiên, trong quá trình này gần như là thân thể của cô gần kề với Diệp Lăng Thiên, nhưng mà đối với việc cả hai đã từng có tiếp xúc da thịt với nhau, cái này không coi vào đâu.
Lý Vũ Hân đứng ở sau lưng của Diệp Lăng Thiên buộc tạp dề giúp cho Diệp Lăng Thiên, sau đó mới nói: “Được rồi.”
“Bộ quần áo trên người anh là do tự tay anh giặt hay là Diệp Sương giặt cho anh thế?” Lý Vũ Hân chậm rãi hỏi, trong tay thì cắt đồ ăn.
“Là tự anh giặt, sao vậy?”
“Vừa nhìn đã biết là anh giặt rồi, bộ quần áo này không thể trực tiếp bỏ vào trong máy giặt mà giặt được, phải dùng tay giặt, anh nhìn đi, quần áo đều bị nhăn nhúm hết cả lại, ban đầu là một bộ quần áo tốt biết bao nhiêu, đều bị anh giặt thành thành dạng này.” Lý Vũ Hân nhịn không được mà oán giận.
“Còn có như vậy nữa, anh thật sự không biết, đều là trực tiếp bỏ vào trong máy giặt cho nó giặt, lần sau anh sẽ chú ý.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Con người của anh ấy, chăm sóc cho bản thân mình thì chẳng hiểu cái gì hết, anh nhìn bộ râu của anh đi kìa, ít nhất là một tuần không cạo rồi chứ gì.”
Diệp Lăng Thiên vẫn chỉ cười ha ha như cũ, không nói chuyện.
“Đã nói với anh rất nhiều lần rồi, bây giờ anh đã là ông tổng của công ty, ra ngoài thì phải để ý đến hình tượng của mình, râu ria xồm xoàm, chắc là đã trở thành trò cười của nhân viên trong công ty chứ đừng nói chi là ra ngoài gặp khách hàng.”
“Dao cạo râu bị hỏng rồi, chưa kịp đi mua cái mới, cho nên đã mấy ngày rồi anh không cạo râu.” Diệp Lăng Thiên cũng không tức giận, chậm rãi nói.