Diệp Lăng Thiên dịu dàng nhìn Diệp Sương, không nói gì thêm nữa.
“Trước tiên không nói tới chuyện của anh nữa, Diệp Sương, thật ra thì rất lâu trước đó anh muốn tìm em để nói một chuyện, nhưng mà vẫn luôn không biết phải mở miệng như thế nào, cộng thêm gần đây bộn bề nhiều việc cho nên vẫn không nói. Nhân cơ hội ngày hôm nay anh muốn nói với em, ngày hôm nay chúng ta chỉ tâm sự với nhau, không có ý gì khác, anh không có ý can thiệp vào tự do của em, cũng không phải là muốn giáo dục em, quản thúc em. Em cũng đã là người trưởng thành rồi, cho nên ngày hôm nay anh chỉ lấy tư cách là một người bạn để hỏi em, em cứ coi như là hai chúng ta đang tâm sự với nhau đi, có được không?” Sau khi Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút thì nói với Diệp Sương.
“Anh nói đi, anh, cái này không giống như là tác phong của anh, từ khi nào mà anh lại nói chuyện quanh co lòng vòng như thế.” Diệp Sương cảm thấy kỳ quái nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Có phải là em đang yêu đương không?” Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nhìn Diệp Sương rồi hỏi.
Nghe thấy Diệp Lăng Thiên hỏi như vậy, gương mặt của Diệp Sương lập tức đỏ lên, hơn nữa còn đỏ đến tận tai, có chút ngượng ngùng lại có hơi sợ hãi mà nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống không dám nhìn Diệp Lăng Thiên nữa.
“Có cái gì mà ngại ngùng, qua năm em cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, không phải là cô gái nhỏ nữa, là người đã trưởng thành, yêu đương cũng là chuyện nên làm mà, cho nên em đừng cảm thấy xấu hổ gì hết. Anh nói này, anh hỏi em chuyện này cũng không phải là muốn trách móc gì em, càng không phải là muốn dạy bảo gì em, anh chỉ hy vọng làm một người bạn để trò chuyện với em mà thôi.” Diệp Lăng Thiên có thể hiểu được cảm giác của Diệp Sương, cho nên giọng điệu chậm rãi hơn rất nhiều.
Diệp Sương vẫn thẹn thùng như cũ, cúi đầu không dám ngẩng đầu lên, rất lâu sau đó mới nhẹ gật đầu, mím môi dạ một tiếng.
“Bạn trai là bạn học của em à?” Diệp Lăng Thiên hỏi tiếp.
“Đúng, đúng vậy, là bạn học trong lớp em.”
“Con người như thế nào, đối xử với em như thế nào?”
“Đối xử với em rất tốt, con người của cậu ấy cũng rất tốt.”
“Vậy em thích cậu ta ư?”
“Thích chứ.” Cuối cùng Diệp Sương vẫn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nói.
Sau khi Diệp Lăng Thiên nghe xong, nhẹ gật đầu, lại đốt một điếu thuốc chậm rãi nói: “Diệp Sương, thật ra thì giống như là phụ huynh trong nhà, có lẽ anh sẽ còn hỏi em rất nhiều vấn đề, ví dụ về tình huống gia đình của đối phương, tình huống bản thân của người bạn trai đó, vân vân. Nhưng mà anh không muốn hỏi những thứ này, anh không muốn hỏi là có nguyên nhân của anh. Đầu tiên, anh cho rằng nhìn nhận một người có xuất sắc hay không cùng với điều kiện gia đình của cậu ta không có liên quan gì tới nhau, chủ yếu nhất chính là nhìn năng lực và phẩm chất đạo đức của cậu ta, phẩm chất của một con người mới là quan trọng nhất.”
“Nguyên nhân thứ hai, thật ra thì giữa hai đứa bọn em hiện tại vẫn chỉ là đang yêu đương với nhau, còn lâu mới nói đến chuyện cưới xin, cho nên anh cũng không cần thiết phải hiểu rõ về cậu ta quá nhiều, có điều anh vẫn phải căn dặn em vài câu, không phải là lấy thân phận phụ huynh trong nhà mà lấy thân phận một người từng trải để nói với em. Đầu tiên, Diệp Sương, mặc dù là anh không đi học đại học, cũng không biết cuộc sống sinh viên bọn em rốt cuộc là bộ dạng gì, nhưng mà anh nghĩ rằng cho dù như thế nào thì bọn em cũng đều là một nhóm thanh niên chừng hai mươi mấy tuổi. Anh cũng đã từng trải qua độ tuổi mới biết yêu, yêu đương với nhau rất là bình thường, nhưng mà anh hi vọng rằng em hiểu yêu đương rất quan trọng, nhưng cũng không quan trọng đến nỗi chiếm hết toàn bộ cuộc sống của em. Tình yêu có lẽ là một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta, nhưng mà trong cuộc sống của chúng ta còn có những chuyện quan trọng hơn cần phải làm, chúng ta không thể bởi vì tình yêu mà hoàn toàn quên mất những thứ quan trọng khác trong cuộc sống của mình.”
“Đối với em mà nói, những việc quan trọng chắc có lẽ là em khỏe mạnh, có việc học cùng bạn bè, vân vân. Thứ hai, đã yêu đương, anh chỉ hi vọng là em thật lòng thật dạ đối với mình yêu của mình, dùng một trái tim thuần túy mà yêu, như thế này mới chính là tôn trọng bản thân mình, cũng là tôn trọng đối phương. Điều thứ ba, chú ý mức độ, mặc dù là yêu nhau, cho dù có tình yêu em cũng nên phải bảo vệ tốt bản thân mình, bởi vì dù sao các em vẫn còn là sinh viên, hơn nữa thời gian chung đụng giữa hai đứa vẫn chưa nhiều, em có hiểu rõ đối phương lắm không?”
“Cho nên em nhất định không thể tùy tiện giao thứ quý giá nhất của mình cho đối phương, đương nhiên em giao thứ quý giá nhất của mình cho người mà em yêu thì cũng không có gì để đáng trách, nhưng mà tiền đề là chúng ta cần phải hiểu rõ đối phương có yêu mình hay là không, cũng phải biết rõ ràng hai người có thể đi đến một bước cuối cùng, thời gian mãi mãi là thước đo lòng người hay nhất, cho nên có một số việc dù đã xác định là đúng thì chúng ta cũng nên từ từ cái đã, bảo vệ tốt mình cũng chính là đang bảo vệ cho người khác.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói, mặc dù anh nghiêm túc suy nghĩ ra những lời mình cần nói rất nhiều, nhưng mà vẫn có rất nhiều lời anh không có ý định nói ra, hơn nữa nói chuyện cũng rất tế nhị. Dù sau thì mình cũng là một người đàn ông, Diệp Sương là một cô gái, hơn nữa mình lấy thân phận người lớn trong nhà để nói chuyện, có rất nhiều lời quả thật nói không hay cho lắm.
Diệp Sương nhìn Diệp Lăng Thiên rất lâu, sau đó mới nhẹ gật đầu rồi nói: “Anh, em hiểu ý của anh mà, em sẽ nghe lời.”
“Em có thể hiểu là được rồi, thật ra thì anh cũng rất xấu hổ, có mấy lời anh đã muốn nói với em, từ rất lâu trước kia đã muốn nói với em, chúng ta là anh em với nhau, nhưng mà trên thực tế hiện tại anh là phụ huynh của em, anh quan tâm em, hi vọng em có thể sống tốt, có thể hạnh phúc. Lúc anh cảm giác được gần đây em luôn luôn đi sớm về trễ rồi còn hay ngại ngùng, anh nghi ngờ là em đang yêu đương, lúc anh biết được tin tức này trong lòng của anh rất bàng hoàng, bởi vì anh căng thẳng, anh lo lắng cho em, anh lo lắng em xúc động làm ra một vài lựa chọn sai lầm, cũng lo lắng em bị tổn thương. Nhưng mà anh lại không biết phải nói với em như thế nào, bởi vì em đã là người trưởng thành rồi, anh không thể can thiệp vào quyền tự do của em, nói không đúng ý thì làm em phản nghịch, cho nên anh vẫn luôn do dự, vẫn luôn lo lắng cho em, lúc này anh mới hiểu được là phụ huynh trong gia đình rất mệt mỏi, rất nhọc lòng.”
“Em là một cô bé thông minh, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, có một số việc anh nghĩ là tự bản thân em biết mình nên làm như thế nào, cho nên ngày hôm nay anh cũng không có ý định nói thêm nhiều với em. Anh chỉ hy vọng là sau này em có thể về nhà sớm một chút, không vì cái gì khác, chỉ là bởi vì em về trễ thì anh thật sự rất lo lắng.” Diệp Lăng Thiên nói tiếp, anh vẫn lựa chọn phương pháp không can thiệp vào quyền tự do của Diệp Sương, chỉ là nói lên một số kỳ vọng của anh từ khía cạnh nào đó.
“Anh, em đã biết rồi, anh yên tâm đi, sau này buổi tối em sẽ không chạy loạn khắp nơi. Anh, thời gian gần nhau giữa em với cậu ấy vẫn còn quá ngắn, thật ra thì bản thân em cũng biết đại học ở cùng một chỗ với nhau, cũng không nhất định đại biểu giữa em và cậu ấy có thể ở bên nhau, mặc dù em thật sự rất hi vọng vào cậu ấy. Nếu như, nếu như em với cậu ấy thật sự có thể xác định thì sau này em sẽ dẫn về cho anh xem.” Cuối cùng, Diệp Sương mới nghiêm túc nói.