Lúc Diệp Lăng Thiên đi tới thì Lý Vũ Hân cầm một bộ âu phục đưa cho anh, nói: “Anh thử một chút xem?”
“Làm gì?” Diệp Lăng Thiên ngẩn người, khó hiểu hỏi.
“Nói anh thử một chút thì anh cứ thử đi, sao lại nói nhiều như vậy?” Lý Vũ Hân nói thẳng.
Diệp Lăng Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng nhân viên bán hàng bên cạnh đã lập tức nhận lấy quần áo rồi nói với Diệp Lăng Thiên: “Thưa anh, mời đi bên này, phòng thử đồ của chúng tôi ở bên trong.”
“Tôi…” Diệp Lăng Thiên còn muốn nói gì đó với Lý Vũ Hân nhưng Lý Vũ Hân đã xoay người đi, vừa đi vừa nói với Diệp Lăng Thiên: “Anh thử đồ trước đi, có chuyện gì thì hỏi tôi sau.”
“Mời anh.” Nhân viên bán hàng lại nhiệt tình tiếp đón.
Diệp Lăng Thiên không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo nhân viên bán hàng đến phòng thử đồ.
“Thưa anh, bạn gái anh thật sự rất tốt với anh đó.” Nhân viên bán hàng vừa đi vừa nói.
Diệp Lăng Thiên không biết vì sao nhân viên bán hàng này lại ăn nói lung tung như vậy. Lần trước anh đi cùng Hứa Hiểu Tinh thì nói anh và Hứa Hiểu Tinh là một đôi, hiện tại anh và Lý Vũ Hân cùng đi mua quần áo thì lại nói anh và Lý Vũ Hân là một đôi. Hoá ra chỉ có người yêu mới có thể cùng nhau đi mua sắm à?
“Chúng tôi không phải là người yêu. Cô ấy là sếp của tôi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
Nhân viên bán hàng có chút kinh ngạc, vội vàng xin lỗi Diệp Lăng Thiên: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi anh, tôi… Tôi… Không phải cố ý, tôi…”
“Không sao, cô đưa quần áo cho tôi đi.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó anh cầm quần áo trong tay nhân viên bán hàng rồi vào phòng thử đồ. Ở trong đó một lúc thì anh mới mở cửa ra ngoài.
Lúc anh mở cửa đi ra, Lý Vũ Hân đã chờ trước cửa phòng thử đồ.
“Kích cỡ thế nào? Anh có thấy vừa người hay không?” Lý Vũ Hân hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Tôi muốn hỏi, cô định mua quần áo cho tôi à?” Diệp Lăng Thiên cau mày hỏi.
“Đúng vậy, tôi biết anh muốn nói cái gì, tôi sẽ nói trước vậy. Hôm nay tôi mua quần áo cho anh là vì công việc yêu cầu, giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ gì cả. Lần này chúng ta đi nước D để bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Ale, cho dù anh là trợ lý hay là người phiên dịch thì anh cũng cần phải tham dự tất cả hoạt động giữa chúng tôi và tập đoàn Ale. Thế nên anh sẽ đại diện cho cả công ty và tập đoàn của chúng ta. Vì vậy, anh ăn mặc thế nào rất quan trọng, trong hoạt động thương nghiệp thì ấn tượng là điều cần thiết nhất, nó có thể quyết định chuyện thành hay bại.”
“Hôm nay tôi đưa anh tới đây là muốn mua hai bộ quần áo để anh mặc trong mấy ngày ở nước D. Đây cũng là yêu cầu của công việc cho nên công ty sẽ thanh toán tất cả chi phí. Anh có thể từ chối không nhận, nhưng nếu anh từ chối thì anh không thể đi theo tôi đến nước D nữa. Được rồi, tôi đã giải thích rõ ràng với anh, bây giờ thì quần áo có vừa người hay không?” Lý Vũ Hân đã nói toàn bộ những điều mà Diệp Lăng Thiên muốn hỏi trước đó.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, sau đó chỉ có thể gật đầu nói: “Không tệ, rất vừa người.”
“Tốt lắm, cô phối cho anh ấy một chiếc áo sơmi. Ngoài ra, cô chọn thêm một bộ khác màu nữa rồi gói lại.” Lý Vũ Hân gật đầu nói với nhân viên bán hàng.
“Hai bộ?” Diệp Lăng Thiên lại nhíu mày.
“Bây giờ tôi cũng không thể xác định đi nước D trong bao lâu, phải xem tiến độ đàm phán thế nào, nói không chừng phải đến nửa tháng, nếu thật sự là nửa tháng thì anh không cần tắm rửa à? Tổng cộng bao nhiêu tiền?” Lý Vũ Hân không để ý đến Diệp Lăng Thiên nữa mà hỏi nhân viên bán hàng.
“Tổng cộng là hai trăm ba mươi tư triệu.” Nhân viên bán hàng nhanh chóng tính toán.
“Được, cô gói lại bộ đồ trên người anh ấy, tôi đi tính tiền.” Lý Vũ Hân nói xong, sau đó lấy thẻ từ trong túi xách đi đến quầy thu ngân.
Diệp Lăng Thiên lại nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn vào phòng thử đồ thay quần áo rồi đưa cho nhân viên bán hàng. Anh không thể nào từ chối lý do mà Lý Vũ Hân đưa ra, nhưng Diệp Lăng Thiên không hề cảm thấy thoải mái với chuyện nhận đồ của người khác như vậy.
Sau khi mua quần áo xong, Lý Vũ Hân lại đưa Diệp Lăng Thiên đi mua giày, đương nhiên đều là đồ cao cấp và giá trị không hề nhỏ.
“Được rồi, bây giờ anh tới bệnh viện thăm em gái đi/ Sau đó đóng tiền điều trị, chúng ta đi ăn cơm trưa rồi đến công ty. Họp xong thì chúng ta sẽ ra sân bay.” Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên sau khi ra khỏi trung tâm thương mại.
Diệp Lăng Thiên chỉ gật đầu, không nói gì thêm mà lái xe tới bệnh viện. Anh xếp hàng đóng ba trăm triệu tiền chữa bệnh cho Diệp Sương trước, sau đó đến phòng chăm sóc đặc biệt. Đây là lần đầu tiên Diệp Lăng Thiên đi vào.
Khi Diệp Lăng Thiên đến, Diệp Sương đã tỉnh lại, nhưng có vẻ vẫn còn rất yếu, phía trên treo nhiều bình truyền dịch, môi cũng khá khô.
Diệp Sương nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì rất vui vẻ, giọng có chút nghẹn ngào gọi anh.
“Sao rồi? Diệp Sương, em cảm thấy thế nào?” Diệp Lăng Thiên đến bên cạnh Diệp Sương hỏi.
“Vẫn tốt, nhưng hơi đói.” Diệp Sương nói.
“Đói sao? Không còn cách nào khác, bác sĩ nói bây giờ em chưa ăn được, kiên trì một chút, anh tin em nhất định có thể kiên trì được đúng không.”
Diệp Lăng Thiên dỗ Diệp Sương, sau đó lại nói với cô: “Diệp Sương, chiều nay anh phải theo tổng giám đốc Lý đi công tác ở nước D, chắc phải một thời gian nữa mới về, cho nên anh không thể đến thăm em được. Nhưng mỗi ngày anh sẽ gọi điện thoại cho bác sĩ để hỏi thăm bệnh tình của em. Quan trọng nhất là em nhất định phải kiên cường, phải kiên trì biết không? Anh hy vọng sau khi đi nước D về có thể thấy một Diệp Sương nhảy nhót vui vẻ được chứ?” Diệp Lăng Thiên ngồi cạnh giường bệnh nói với Diệp Sương.
Diệp Lăng Thiên nói chuyện với Diệp Sương một lúc lâu rồi mới ra ngoài. Sau đó tìm bác sĩ của Diệp Sương hỏi thăm tình hình của cô, khi anh nghe tình hình của Diệp Sương tạm thời rất tốt, tất cả đều bình thường thì cũng yên tâm hơn một chút, rồi cùng Lý Vũ Hân rời khỏi bệnh viện.
Hai người tìm một chỗ ăn cơm trưa, sau đó Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân lái xe về nhà. Hai người nhanh chóng thu dọn hành lý của riêng mình. Lý Vũ Hân mang theo một vali lớn, còn hành lý mà Diệp Lăng Thiên mang lại vô cùng đơn giản. Vẫn chỉ là túi vải quân dụng, ngoại trừ đồ dùng cơ bản hàng ngày thì cũng chỉ có hai bộ quần áo. Tuy rằng Lý Vũ Hân không quen nhìn Diệp Lăng Thiên mang theo túi vải nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói gì.
Diệp Lăng Thiên theo lời Lý Vũ Hân nói, lái xe đưa Lý Vũ Hân đến trụ sở chính của tập đoàn. Lý Vũ Hân mở một cuộc họp ở đó, sau đó về công ty, Lý Vũ Hân lại mở thêm một cuộc họp nữa. Khi Lý Vũ Hân đi ra từ phòng họp thì đã đến giờ tan làm. Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân cùng xuống lầu. Tất cả những người đi nước D đều cùng lên một chiếc xe thương vụ, ngoại trừ Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân và Hoàng Linh thì còn có bốn người khác, hai nam hai nữ. Mọi người cùng lên xe để đến sân bay.