"Anh đấy, nói chuyện đừng có vòng vo như thế được không, anh chỉ cần nói thẳng không thích tôi là được rồi, cần gì nói nhiều thế? Anh tưởng Lý Yến tôi sẽ ăn vạ anh hay sao?" Lý Yến trợn mắt nhìn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên lúng túng cười nói: “Tôi không có ý đó."
"Vậy ý anh là gì?" Lý Yến tiếp tục hỏi, sau đó thì thấy chẳng có ý nghĩa gì bèn nói: “Thôi, thật ra biết anh thích tôi hay không thì được gì đâu? Chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu anh không muốn thì tôi cũng thôi vậy, lát sau tôi về sẽ nói rõ chuyện này với mẹ, tránh để bà ấy cứ ảo tưởng về anh, coi anh là con rể thật."
"Ừ, chuyện này nên nói sớm, đừng để hiểu lầm nhiều thêm." Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
"Được, vậy tôi đi đây, tôi tan làm đi ngang qua đây vừa vặn gặp anh nói chuyện này thôi, đi đây. Về nghe mẹ giáo huấn vậy." Lý Yến nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn Lý Yến, trong lòng Diệp Lăng Thiên lại thấy hơi áy náy, tính cách của anh là vậy, người ta thích anh, anh không thích người ta thì trong lòng sẽ thấy mình áy náy với người ta. Đây là do tính cách nó thế, anh cũng hết cách rồi. Nhưng mà Lý Yến và Hứa Hiểu Tinh khác nhau, cô ta cởi mở hơn Hứa Hiểu Tinh.
Diệp Lăng Thiên cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục làm việc, đến giờ tan tầm thì về nhà. Đi ngang qua chợ thì mua đồ ăn, về nhà rồi chuẩn bị nấu cơm, mới nấu được một nửa thì nhận được điện thoại của Diệp Sương, Diệp Sương nói tối nay cô ấy ăn cơm với bạn học nên không về ăn. Anh cũng hết cách với hành động của Diệp Sương. Gần đây Diệp Sương thật sự ít ăn cơm ở nhà, tối lại có hôm về rất muộn, hỏi thì cô ấy cứ nói đi ăn ngoài với bạn. Lúc này Diệp Lăng Thiên coi như chắc chắn cô ấy yêu đương rồi, nhưng là anh trai anh cũng không tiện làm gì. Em gái lớn rồi, sớm muộn gì cũng có ngày này thôi, chỉ là trong lòng anh vẫn hơi lo lắng.
Định nấu món ngon cho Diệp Sương, bây giờ lại thành ăn một mình, ăn cơm một mình nên Diệp Lăng Thiên cũng không để ý gì nhiều, tùy tiện nấu món canh rồi bắt đầu ăn, anh là người không có quá nhiều yêu cầu đối với đồ ăn và chất lượng sinh hoạt.
Ăn được một nửa thì Lý Vũ Hân gọi tới, thực tế thì giờ này mỗi tối Lý Vũ Hân đều gọi điện thoại cho Diệp Lăng Thiên, hai người như cặp đôi đang chìm trong mối tình cuồng nhiệt, muốn chuyện trò cả mấy tiếng đồng hồ.
Công việc của Lý Vũ Hân ở thành phố Y tiến triển rất thuận lợi, chủ yếu là khảo sát thị trường và lập kế hoạch tương ứng, những chuyện này Diệp Lăng Thiên không hiểu lắm, thuộc kiến thức chuyên môn, tuy anh không hiểu lắm nhưng vẫn kiên nhẫn nghe Lý Vũ Hân nói.
Hai người gọi điện trò chuyện chừng hai tiếng, rồi thì Diệp Lăng Thiên dọn dẹp và đi lắm, sau đó thì ngồi trong phòng khách chờ Diệp Sương về nhà. Sắp mười giờ rồi mà Diệp Sương chưa về, Diệp Lăng Thiên hơi lo, cũng thấy mình cần nói chuyện với Diệp Sương, dù yêu đương nhưng một cô gái không thể cứ về nhà muộn như thế được.
Đang nghĩ thì điện thoại Diệp Lăng Thiên đổ chuông, rất bất ngờ khi người gọi là Lý Đông Sinh, chẳng lẽ Lý Đông Sinh tìm mình có việc gì sao?
"A lo, chú Lý ạ." Diệp Lăng Thiên nghe máy.
"Tiểu Diệp đấy à, Yến Nhi có ở đó với cháu không?" Lý Đông Sinh hỏi.
"Dạ không, cô ấy xảy ra chuyện gì rồi sao?" Diệp Lăng Thiên hơi khẩn trương.
"Cũng không, chỉ là nó tắt máy rồi, muộn thế này còn chưa về nên chú và mẹ nó hơi lo, nhất là mẹ nó. Lúc chiều bà ấy nói con bé gọi điện thoại cho bà ấy, nói cháu không đến nhà chú ăn cơm nữa. Chú tưởng có khi nó đi với cháu, nếu không thì thôi, chú gọi cho bạn bè khác của nó vậy." Lý Đông Sinh cười nói.
"Cô ấy tắt máy, vẫn chưa về sao?" Diệp Lăng Thiên nhíu mày.
"Ừ, điện thoại tắt nguồn rồi. Con bé điên này, không biết đi chơi đâu nữa, lại lên cơn nữa rồi. Đợt này nó biết mẹ lo cho nó nên gần như hôm nào cũng đi làm đúng giờ, tan tầm thì về nhà, tối lại gần như không ra ngoài, chẳng biết hôm nay chạy đi đâu chơi nữa, muộn thế này còn chưa về, nhất là điện thoại còn tắt nguồn nữa. Được rồi, chú không nói nữa, chú gọi điện thoại hỏi mấy đứa bạn khác của nó vậy."
"Dạ, chào chú." Diệp Lăng Thiên cũng cúp máy.
Sau khi cúp máy, Diệp Lăng Thiên càng nghĩ càng thấy không bình thường. Dựa theo sự hiểu biết của anh về Lý Yến, Lý Yến không giống như một người bị điên thật. Trước đây cô ta về muộn là vì công việc, bây giờ không làm việc ở tiền tuyến nữa nên không thể có chuyện tối lại vẫn chưa về. Ngoài ra, Lý Yến rất để ý đến cảm nhận của mẹ, bằng lòng từ bỏ công việc ở tiền tuyến của mình cũng vì để ý đến cảm nhận của mẹ. Vậy nên cô ta không thể để mẹ cứ lo lắng khi đã trễ như thế mà vẫn chưa về nhà được, hơn nữa điện thoại còn tắt nguồn. Diệp Lăng Thiên càng nghĩ càng thấy chuyện không bình thường, cầm điện thoại lên gọi cho Lý Yến thì tắt máy thật. Diệp Lăng Thiên hút điếu thuốc, nghĩ chẳng lẽ Lý Yến bị mấy lời đó đả kích mà làm chuyện điên rồ gì rồi? Nghĩ lại thì thấy không có khả năng, Lý Yến chắc chắn không phải là người như thế, cô ta không thể nào vì chuyện tình cảm mà nghĩ không thông được. Nhưng chuyện này dường như không thể nào giải thích. Có thể là Lý Yến thật sự đi ra ngoài uống rượu với bạn, vừa hay điện thoại hết pin, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể nghĩ chuyện này thành như thế.
Diệp Lăng Thiên hút thuốc, nghĩ đến cuộc trò chuyện lúc chiều của mình và Lý Yến, hình như rõ ràng Lý Yến nói với mình tối nay sẽ về nói thật với mẹ, nói rõ quan hệ với mình. Nếu thế thật vậy tức là tối nay Lý Yến không có chuyện gì khác, vậy tại sao Lý Yến lại về nhà muộn như thế? Lại nhớ tới chuyện lần trước Lý Yến bị lựu đạn tập kích, trong lòng Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên run lên, có linh tính chẳng lành. Chẳng lẽ Lý Yến xảy ra chuyện thật rồi? Tuy đây chỉ là phòng đoán nhưng trong lòng Diệp Lăng Thiên lại khẩn trương.
Diệp Lăng Thiên hút thuốc suy nghĩ cẩn thận về chuyện này, nhưng phát hiện mình không biết nên bắt đầu từ đâu. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là tìm ra tung tích của Lý Yến, mới biết chắc Lý Yến xảy ra chuyện thật hay chỉ là điện thoại hết pin thôi. Nhưng Diệp Lăng Thiên không thể khẳng định chuyện này được, anh chỉ đành chờ. Gửi hi vọng vào việc đơn giản là Lý Yến đi có việc mà điện thoại đúng lúc hết pin.
Gần mười một giờ Diệp Sương mới về, mở cửa ra thì thấy Diệp Lăng Thiên ngồi một mình trên sofa, hơi ngạc nhiên, cũng hơi chột da.