Diệp Lăng Thiên nhíu mày, biết chuyện không ổn lắm, sau đó quay đầu lại nhìn thì những người đó vọt tới thật, xông tới đội bảo vệ của Diệp Lăng Thiên rồi đánh. Thật ra đội bảo vệ đã nhịn tức từ lâu, những người này đều là những chàng trai trẻ tuổi nhiệt huyết hăng hái, còn là binh lính vừa xuất ngũ, chẳng ai là người sợ phiền phức, nuốt giận vào bụng từ tối qua đến tận bây giờ rồi, cộng thêm lời nói lúc nãy của Diệp Lăng Thiên nên trong lòng ai cũng có điều nắm chắc, lúc xông lên bọn họ cũng không hề sợ hãi, do đó hai bên bắt đầu đánh nhau. Mà Diệp Lăng Thiên và Trần Tuấn Lương thì đứng bên cạnh nhìn.
“Đánh nhau sẽ không sao chứ?” Trần Tuấn Lương hơi lo lắng hỏi, hai người họ không lo không đánh thắng, hai bên đều như nhau, nhưng rõ ràng là người của Diệp Lăng Thiên nhiều hơn, không đến mức không đánh thắng nổi.
“Không đâu, Diệp Lăng Thiên tôi vẫn chưa sợ ai bao giờ.” Diệp Lăng Thiên hút điếu thuốc chậm rãi nói, cứ thế mà nhìn chứ không đi ngăn cản.
“Có cần báo cảnh sát không?”
“Không cần, đánh xong rồi báo, nói mọi người ra sức mà đánh, bây giờ không đánh, đến khi chúng ta báo cảnh sát thì không thể đánh nữa.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.
Đang nói thì xe của công ty bảo vệ tới, Chu Ngọc Lâm là người đầu tiên đi xuống, sau đó có thêm mấy chục người xuống xe.
“Đến đúng lúc lắm, để bọn họ lên một lượt, bắt sạch cả nhóm người này, nói với mọi người đừng có nương tay, đánh nhau xảy ra vấn đề thì công ty chịu trách nhiệm, không làm gì thì bọn họ tưởng chúng ta dễ bắt nạt thật.” Diệp Lăng Thiên lại cười lạnh.
Sau đó Trần Tuấn Lương đi tới, rồi Chu Ngọc Lâm đích thân dẫn nhóm người này gia nhập. Một nhóm hơn trăm người đánh nhau rất gay gắt, rất nhiều người trong tiểu khu nhìn thấy sợ mất mật, nhiều người lấy điện thoại ra báo cảnh sát, người của công ty Quản lý Tiểu khu đã núp đi, trốn ở cửa sổ bên cạnh xem, chẳng dám thở mạnh.
Nói thì lâu nhưng cả trận đánh chỉ diễn ra có mấy phút, sau đó mấy chục người bị bắt hết, trên người mỗi người ít nhiều gì cũng đều chảy máu. Nhìn bảo vệ của công ty Bảo vệ, cũng có không ít người bị thương, những người này đánh nhau chắc chắn không giống đám côn đồ bình thường đánh nhau, đánh nhau mà không chảy máu mới là không bình thường.
“Mày biết bọn tao là ai không hả? Dám bắt bọn tao ư, bọn mày không muốn sống nữa hay sao? Thả bọn tao ra.” Tên cầm đầu hét lên với Diệp Lăng Thiên.
“Tôi không biết anh là ai, tôi cũng không muốn biết anh là ai, bây giờ chúng tôi đang tiến hành báo cảnh sát, lát nữa các anh nói với cảnh sát các anh là ai nhé. Cảnh sát xử lí các anh như thế nào là chuyện của họ, không liên quan đến tôi. Tôi chỉ muốn cảnh cáo các anh một câu, tiểu khu này do công ty Bảo vệ của chúng tôi quản lý, sau này đừng có tới đây ngang ngược nữa, đây không phải là nơi để các anh giương oai.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Mẹ mày, chờ người của ông đây tới thì ông đánh bại mày bằng một phát súng thôi nghe chưa.” Người nọ tức giận nghiến răng mắng Diệp Lăng Thiên, nhưng bị hai người bắt laị nên không thể nhúc nhích.
Diệp Lăng Thiên nghe xong thì trở tay tát một cái, cái tát này rất mạnh, đánh khiến đối phương hộc máu mồm.
“Anh lại mắng thêm một câu xem?” Diệp Lăng Thiên quay đầu lại, đứng đối diện với anh ta và hỏi.
“Mẹ mày.” Đối phương lại mắng, Diệp Lăng Thiên lại giơ tay tát một cái, đánh sưng luôn nửa mặt còn lại.
“Mắng thêm đi.” Diệp Lăng Thiên nói tiếp.
Đối phương nhổ ra một ngụm máu, không dám mắng nữa, biết mắng tiếp thì chỉ chịu đánh, nhưng vẫn hung ác nhìn Diệp Lăng Thiên chằm chằm.
Đúng lúc đó.
Mấy anh công an nhân dân nhìn nhau, cuối cùng thì phó Công an trưởng của Đồn Công an chỉ đành kiên trì đi tới.