“Tối nay anh có thời gian không? Anh nếu như không có thời gian thì tôi về nói với bà ấy, bảo bà ấy đừng chuẩn bị.” Lý Yến nói tiếp.
Diệp Lăng Thiên có hơi không thấu, cuối cùng nói: “Đừng, tôi có thời gian, chiều tan làm tôi sẽ qua, bảo mẹ cô đừng chuẩn bị gì cả, tôi đâu phải là người ngoài, số lần đến cũng nhiều rồi.”
Lý Yến gật đầu, nói cảm ơn, sau đó bản thân tiếp tục uống rượu, uống hòm hòm rồi, Lý Yến nói với Diệp Lăng Thiên: “Cảm ơn anh hôm nay đến đây uống rượu cùng tôi, tôi bây giờ cũng nghĩ thông rồi, tôi đồng ý với ba tôi, điều đi. Có điều, vụ án này của bên này tôi sẽ không buông tay, tôi nhất định phải điều tra rõ rốt cuộc là ai muốn giết tôi, tôi nhất định phải chính tay bắt người.”
Diệp Lăng Thiên có hơi kinh ngạc nhìn Lý Yến, có điều cuối cùng vẫn là không nói gì, nếu như đổi thành là Diệp Lăng Thiên anh, chắc cũng sẽ có suy nghĩ như thế.
“Anh buổi chiều làm cái gì?” Lý Yến hỏi.
“Đi làm, còn có thể làm gì? Cô thì sao?”
“Không biết, đi dạo linh tinh.” Lý Yến lắc đầu nói.
“Cô không đi làm sao?”
“Đi làm gì? Ba tôi đã thu hồi chức vị của tôi, tôi bây giờ ở nhà nghỉ ngơi, đợi tổ chức điều phối. Tính cách của ông ấy chính là như thế, đã quyết định chuyện gì sẽ không cho tôi cơ hội thương lượng. Ông ấy hôm kia nói chuyện này với tôi, hôm qua tôi bị thu hồi chức vị rồi, đoán chắc, qua hai ngày nữa thì tôi có thể nhận công việc mới rồi. Đến lúc đó lái xe cẩn thận chút, đừng để tôi bắt được anh.” Lý Yến cuối cùng nói đùa một câu.
“Cô cũng là một phó tổng đội trưởng, không đến mức đích thân ra đường bắt phạt chứ.” Diệp Lăng Thiên cười.
“Cái đó không nhất định, tôi không phải là người có thể ngồi ở văn phòng, nói không chừng hôm nào tâm trạng không tốt thì tôi đích thân chạy ra đường.” Lý Yến từ từ nói.
Diệp Lăng Thiên sững người, sau đó cười khổ, nếu là người khác loại chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra, nhưng nếu là Lý Yến, thật sự có khả năng.
“Chiều đi cùng tôi đi tập bắn đi?” Lý Yến đột nhiên nói.
“Tập bắn?”
“Mỗi lần tâm trạng tôi không tốt đều sẽ đi đến đó, tôi thấy anh cũng không giống như có việc gì, đi đi, xem như đi cùng tôi.” Lý Yến nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn bộ dạng của Lý Yến cũng không đành từ chối, cuối cùng cũng đi cùng Lý Yến, ngồi ở trên xe của Lý Yến, trực tiếp đến sân tập bắn của cục công an.
Đến sân tập bắn, do Lý Yến dẫn Diệp Lăng Thiên đương nhiên là một đường không bị cản chở mà đi thẳng vào. Tìm hai vị trí bắn cạnh nhau, Lý Yến bảo Diệp Lăng Thiên tự mình chọn súng, cười nói với Diệp Lăng Thiên: “Chúng ta so thử như thế nào?”
“So gì?”
“Đương nhiên là so bắn, đối với cái khác tôi không có lòng tin thắng anh, nhưng bắn ít nhất tôi không sợ anh, có khả năng đấu thử với tôi không?”
“Cách so như nào?”
“Một băng, loại súng này một băng có mười viên, bắn liên tiếp, tính tổng số điểm, như thế nào.”
“Được thôi!” Diệp Lăng Thiên mỉm cười, thản nhiên nói, trên thực tế, anh đã rất rất lâu không có sờ đến súng rồi, lần dùng súng trước hình như là lúc ở ngân hàng.
Lý Yến bắn trước, đeo tai nghe chuyên nghiệp vào, cầm súng, nhắm vào mục tiêu bắn, thần sắc rất nghiêm túc, gần như là tập chung toàn bộ, sau đó bắt đầu bắn, bắn liên tiếp, phát này nối phát kia. Diệp Lăng Thiên đứng ở bên ngoài nhìn điểm số hiển thị trên màn hình. Sau khi bắn xong, Lý Yến đi qua, nhìn thành tích của mình, mỉm cười nói: “Tạm được, bình thường.”
Thật ra thật sự không phải là bình thường, mười viên đạn, bắn trúng bảy vòng 9 điểm, hai vòng 8 điểm, còn có một vòng là 10 điểm, thành tích này đã là rất giỏi rồi, gần như có thể tính là thần súng rồi, phải biết đây là thành tích bắn.”
“Anh đến đi, đến lượt anh rồi.” Lý Yến nói với Diệp Lăng Thiên.
“Cô thắng rồi, tôi chắc chắn không hơn được cô.” Diệp Lăng Thiên nói.
“Anh con người này sao lại hèn rồi, không bắn anh làm sao mà biết? Thử đi.” Lý Yến trực tiếp đưa súng cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên bất lực, chỉ có thể cầm súng đi vào vị trí bắn.
“Đeo tai nghe vào.” Lý Yến nhắc nhở.
Diệp Lăng Thiên khẽ lắc đầu nói: “Không quen dùng cái này.”
“Âm thanh sẽ rất lớn, ảnh hưởng độ bắn chuẩn, hơn nữa, đối với tai sẽ tổn thương rất lớn.
“Không sao, đeo cái đó tôi không biết bắn.” Diệp Lăng Thiên ngược lại nói thật, anh trước giờ chưa từng đeo tai nghe bắn súng, đối với thứ đó không cảm giác. Cầm súng lên, nhìn mục tiêu, rất tùy ý nâng súng bắn, gần như không có ngắm bắn, cũng là từng phát từng phát, sau khi bắn xong thì để súng ở chỗ đó, đi qua hỏi: “Như thế nào.”
Lý Yến rất kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Thiên, mắng: “Cái đồ khốn này, cố ý phải không.”
Diệp Lăng Thiên nhìn tổng điểm, bốn vòng 10 điểm, sáu vòng 9 điểm, nhìn thành tích này Diệp Lăng Thiên nhíu mày, thầm nói nhìn như này vẫn là ngượng tay rồi.
“Đổi bia di động, tôi không tin tôi không vượt anh.” Lý Yến khí thế bừng bừng nói, sau đó dẫn Diệp Lăng Thiên sang khu bia di động. Kỹ thuật bắn súng của Lý Yến quả thật rất tốt, có thể thấy cô khổ luyện không ít, nhưng khởi điểm và cấp bậc của hai người bọn họ đều không giống nhau, cho nên, cho dù kỹ thuật bắn súng của cô tốt hơn nữa, cũng không có khả năng vượt qua Diệp Lăng Thiên.
“Bỏ đi, không so nữa, tôi bây giờ không thể không thừa nhận, kỹ thuật bắn súng của tôi không bằng anh, cái gì cũng không bằng anh.” Hai người sau khi so thử bảy tám lượt, Lý Yến cúi đầu tức tối nói.
“Không cần cảm thấy tự ti, kỹ thuật bắn súng của cô đã rất tốt rồi, kỹ thuật bắn súng của cô đủ xưng danh là tay thần súng rồi.” Diệp Lăng Thiên an ủi Lý Yến.
“Tay thần súng cái shit. Không phải vẫn không bằng anh sao, tôi còn ngày ngày chạm súng, kết quả ngay cả so với người đến súng cũng không có như anh cũng không hơn được. Diệp Lăng Thiên, anh thành thật nói cho tôi biết, anh có phải lén giấu súng không? Nếu không anh không có khả năng lợi hại như thế, cho dù anh trước kia lợi hại hơn nữa, lâu như vậy không chạm súng anh không thể còn có thể cảm giác tay tốt như thế?” Lý Yến vô cùng nghiêm nghị nói.
Diệp Lăng Thiên bất lực mỉm cười nói: “Tôi đi đâu mà có súng. Hơn nữa, bắn súng không phải là dựa vào cảm giác tay, cái dựa vào là trái tim, là cảm giác. Cô đừng không thoải mái, hai chúng ta khởi điểm không giống nhau, số đạn tôi bắn trong cuộc đời chắc có thể dùng tàu hỏa đựng.”
“Đừng ở đó là lôi thôi, bắt nạt đứa trẻ ba tuổi là tôi à? Bắt súng không phải là dựa vào cảm giác tay mà là trái tim, lẽ nào trong lòng nghĩ bắn đâu thì có thể bắn trúng đó sao? Làm cứ như gậy thần ấy, nếu như dễ dàng như thế ai còn đến luyện súng? Trước khi bắn súng trong lòng niệm chú là được, bảo đảm trăm phát trăm trúng, đạn trúng mục tiêu.” Lý Yến không khách khí mắng Diệp Lăng Thiên.
“Cảnh giới cao nhất của bắn súng là không cần phải ngắm bắn, hoàn toàn theo cảm giác, nếu như ở trong hoàn cảnh chiến trường, bốn phía xung quanh của cô là kẻ địch hoặc là trong rừng rậm, căn bản không thể ngắm bắn cái cô có thể dựa vào chỉ là cảm giác. Loại cảm giác này là trải qua năm tháng mà tích lũy được, nó càng đáng dựa vào hơn là cảm giác tay, gần như sẽ không tồn tại sai lệch. Đương nhiên, người có thể làm được không có mấy người.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, anh một chút cũng không có nói đùa.