Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 455: Một đêm ở thành phố Y (2)



Lúc ở sân bay, Diệp Lăng Thiên gọi điện thoại cho Lý Vũ Hân, nói mình sắp lên máy bay rồi, Lý Vũ Hân gửi địa chỉ nơi ở của của cô ở thành phố Y cho Diệp Lăng Thiên. Diệp Lăng Thiên thấy địa chỉ của Lý Vũ Hân thì hơi khiếp sợ, Lý Vũ Hân ở trong một quick hotel, phải biết rằng giá của quick hotel cũng là hơn ba trăm nghìn một đêm, mặc dù tốt hơn nhà nghỉ, nhưng điều kiện bên trong trong thật sự chẳng ra làm sao cả. Trước đây, Lý Vũ Hân ra ngoài đa số đều ở trong khách sạn năm sao, ở một đêm cũng mấy triệu thậm chí là cả chục triệu. Trước đây cô là một người luôn chú trọng chất lượng cuộc sống, ăn, ở, dùng và nơi sinh hoạt đều rất chú trọng, nhưng bây giờ hình như Lý Vũ Hân đã hoàn toàn quen với cuộc sống bình thường rồi. Thấy vậy, Diệp Lăng Thiên cũng hơi thổn thức, Lý Vũ Hân thật sự đã thay đổi rồi.

Diệp Lăng Thiên ăn bữa trưa ở sân bay, hơn ba giờ chiều đi đăng ký. Sau khi đến thành phố Y thì bắt taxi đến vị trí Lý Vũ Hân gửi. Đối với thành phố Y này, Diệp Lăng Thiên có thể nói là không thể quen thuộc hơn, số lần anh từng đến đây có thể nói là đếm không hết, hơn nữa, anh cũng có một chút tình cảm đặc biệt với thành phố này.

Diệp Lăng Thiên xuống xe dưới quick hotel, anh không mang gì nhiều, chỉ cầm một cái cặp táp mà thôi. Sau khi lên lầu tìm thấy số phòng Lý Vũ Hân nói, anh gõ cửa, sau đó Lý Vũ Hân mở cửa. Lúc nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân đột nhiên ôm lấy anh, Diệp Lăng Thiên cũng ôm chặt lấy cô.

Một mình Lý Vũ Hân đã ở thành phố Y hơn hai mươi ngày, hai mươi mấy ngày nay cô vẫn luôn ở một mình, không nơi nương tựa, vì mong tổ chuyên mục đồng ý phát lại chương trình kia, gần như mỗi ngày cô đều năn nỉ tổ chuyên mục, mỗi ngày đều ở trong tổ chuyên mục của người ta, bị lạnh lùng và mỉa mai đủ điều, thậm chí cô còn từng bị bảo vệ mời ra ngoài hia lần. Đây gần như là nỗi uất ức lớn nhất Lý Vũ Hân gặp phải cả đời này, nhưng cô vẫn luôn kiên cường đối mặt, nhưng vào lúc nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đứng ở cửa, cô lại không kiên trì được nữa, lập tức bật khóc, ôm chặt lấy Diệp Lăng Thiên.

Vào lúc bị Lý Vũ Hân ôm lấy, Diệp Lăng Thiên hơi ngạc nhiên, nhưng cũng lập tức hiểu ra cảm giác trong lòng cô lúc này, ôm chặt lấy Lý Vũ Hân, trở tay đóng cửa lại.

Lý Vũ Hân khóc to, Diệp Lăng Thiên cũng ôm chặt lấy Lý Vũ Hân như thế, một lúc lâu sau đó Lý Vũ Hân mới tránh khỏi lồng ngực của Diệp Lăng Thiên, nhận lấy khăn giấy anh đưa lau nước mắt, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên bị mình khóc ướt áo, hơi ngượng ngùng hỏi: “Anh có mang quần áo theo không?”

“Không có, tôi chỉ mang một cái túi thôi.” Diệp Lăng Thiên cười nói.

“Anh ra ngoài đúng là đơn giản, ngay cả áo ngủ cũng không mang theo, mang đồ đến chưa?”

“Rồi.” Diệp Lăng Thiên gất đầu, lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra đưa cho Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân nhìn rồi nói: “Tôi nói rồi, chỉ cần Lý Yến giúp đỡ chắc chắn có thể lấy được. Chỉ cần anh lên tiếng, Lý Yến không thể nào không giúp anh được, có đúng không?”

Lý Vũ Hân cười hì hì nhìn Diệp Lăng Thiên, cười vô cùng kỳ lạ.

“Sao em lại ở trong khách sạn thế này? Trong người không có tiền sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi sang chuyện khác.

“Tôi cảm thấy nơi này rất tốt mà, chỗ này khá hẻo lánh, buổi tối rất yên tĩnh. Hơn nữa cũng gần với đài truyền hình, mỗi ngày đi hai bộ hai mươi phút là tới, nhanh hơn đi ra, rất tốt.” Lý Vũ Hân cười nói.

“Em thay đổi đến mức không giống em nữa rồi, không cần phải như thế, bây giờ chúng ta vẫn chưa đến mức cùng đường bí lối mà.” Diệp Lăng Thiên hơi đau lòng nói.

“Sao thế? Đau lòng cho tôi à? Có phải tôi nhất định phải ở khách sạn năm sao anh mới vui không? Trên người anh còn có bao nhiêu tiền? Tôi thấy chắc trong thẻ anh cũng chưa tới một trăm năm mươi triệu nhỉ. Bây giờ chúng ta thật sự chưa đến mức cùng đường bị lối, nhưng chỗ tôi ở không liên quan đến việc nhiều tiền hay thiếu tiền, thật sự vì cảm thấy nơi này rất thuận tiện. Gần đây tình huống công ty thế nào?” Lý Vũ Hân cười nói.

Lý Vũ Hân nói rất đúng, trong thẻ của Diệp Lăng Thiên thật sự chưa tới một trăm năm mươi triệu, lần trước anh cũng đã bỏ tất cả tiền trong thẻ của mình vào trong công ty. Nếu tiếp theo tình huống công ty vẫn không thể chuyển biến tốt, anh chỉ có thể đến ngân hàng thế chấp nhà xe để vay tiền thôi.

“Chuyện có chuyển biến tốt, nhưng tình huống cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, hầu như mỗi ngày đều thua lỗ, chuyện lúc trước không có thay đổi gì lớn. Nếu không phải em gọi điện thoại nói bên này đã bàn bạc xong, tôi đã chuẩn bị bắt đầu giảm biên chế, ít nhất giảm biên chế một nửa, sau đó đóng hai cửa hàng, đầu tiên là cửa hàng bên đường Giải Phòng. Chỉ có thể, chúng ta mới có thể tiếp tục duy trì. Theo như tình huống tài vụ của công ty chúng tôi, nhiều nhất có thể kiên trì thêm một tháng nữa.” Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc lắc đầu nói.

“Phải, cái này tôi biết, cũng may tổ chuyên mục đã đồng ý với tôi, nếu không, tôi thật sự không có cách nào ở Đông Hải tiếp nữa. May là tôi cố thêm mấy ngày, chỉ mong chương trình này có thể phát sóng, như vậy, chuyện của chúng ta sẽ lập tức chuyển biến tốt, tôi chắc chắn là thế, tỉ lệ người xem của chương trình World Food này vô cùng cao, còn rất có uy, một năm bọn họ chỉ làm mười hai kỳ, một tháng một kỳ, có thể tưởng tượng được sức ảnh hưởng lớn đến mức nào. Chỉ cần bọn họ có thể phát sóng, cửa hàng của chúng ta sẽ lập tức có độ nổi tiếng, lại thêm một vài kế hoạch hoạt động quảng cáo chúng ta tự tổ chức, tôi dám đảm bảo trong vòng nửa tháng chúng ta có thể chuyển lỗ thành lời, không tới hai tháng, chúng ta sẽ hồi phục lại tình huống trước đây. Hơn nữa sức ảnh hưởng sẽ rất lâu dài, rất có lợi cho việc phát triển của công ty, chỉ cần bọn họ có thể phát sóng, tôi rất có lòng tin với việc phát triển. Cho nên dù thế nào, sáng mai chúng ta lại qua đó tìm bọn họ, đưa tài liệu cho bọn họ, tranh thủ quyết định chuyện này, hơn nữa tranh thủ để bọn họ xếp chúng ta vào trong lịch tháng sau, chỉ cần có thể làm được, nguy cơ của công ty lần này coi như hoàn toàn vượt qua rồi.” Lý Vũ Hân hưng phấn nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, gật đầu, sau đó cảm động nói: “Cảm ơn em Vũ Hân, khoảng thời gian này vất vả cho em rồi.”

Lý Vũ Hân nghe thấy giọng nói dịu dàng của Diệp Lăng Thiên, vành mắt lại lần nữa ươn ướt, không nhịn được trừng anh: “Đồ ngốc, chúng ta với nhau còn cần cảm ơn à?”

Cuộc trò chuyện đơn giản, nhưng lại để lộ hết sự dịu dàng của hai người, nếu nói hai người không phải người yêu, có lẽ sẽ không ai tin.

Diệp Lăng Thiên lại duỗi tay ra ôm Lý Vũ Hân vào lòng lần nữa, Lý Vũ Hân cũng ngoan ngoãn như con cừu con, mặc cho Diệp Lăng Thiên ôm lấy eo mình, nhắm hai mắt tựa trong lòng anh không nhúc nhích, hưởng thụ cảm giác thoải mái và an toàn trong lồng ngực Diệp Lăng Thiên, bù đắp tất cả cô độc và uất ức mình chịu đựng trong thành phố cô quạnh trống vắng này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv