Nhìn thấy Lý Yến xúc động như vậy, Diệp Lăng Thiên chỉ biết cười, sau đó nói: “Đỡ tôi ngồi xuống nào.”
“Được, được được” Lý Yến nhanh chóng đỡ Diệp Lăng Thiên ngồi xuống đất.
Lúc này Lý Đông Sinh cũng đi tới, nhìn Diệp Lăng Thiên, không nói gì, chỉ cười, Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Đông Sinh, cũng cười, hai người đều im lặng.
“Cho con xin một điếu, thuốc và bật lửa không biết đã bị nổ đi đâu rồi” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Đông Sinh đang hút điếu thuốc, liền cười và nói với Lý Đông Sinh.
Lý Đông Sinh mỉm cười, đưa cho Diệp Linh Thiên cả bao thuốc và bật lửa, nói: “Cho con hết, chú lại phải bỏ thuốc thôi.”
“Sao con lại làm được?” Lý Đông Sinh hỏi.
“May mắn thôi, do mạng lớn, canh bạc này lại thắng rồi. Con để viên gạch vào chỗ ghế ngồi, con đoán là quả bom có gắn thiết bị cảm ứng trọng lượng, quả nhiên đúng là như vậy, sau đó con dùng viên gạch đè lên chân ga rồi nhảy xuống, chỉ là, sức công phá của quả bom này quả thực quá lớn, nằm ngoài dự đoán của con, nên nhảy sớm hơn một chút. ”Diệp Lăng Thiên nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, trong lòng còn có chút kinh hoàng.
“Ba đừng hỏi nữa được không, để anh ấy bớt nói đi, ba không thấy anh ấy bị thương sao? Xe cấp cứu đâu? Tại sao xe cấp cứu vẫn chưa tới?” Lý Yến không hề khách sáo nói với ba cô.
“Gần tới rồi, chắc là sắp tới rồi. Con đừng lo lắng, bom còn không giết được cậu ta, cậu ta sẽ không có chuyện gì đâu. Không uổng công là đệ tử xuất sắc nhất của lão quỷ, mạnh hơn nhiều so với lúc chú còn trẻ, tốt, tốt lắm.” Lý Đông Sinh ôn tồn nói.
Sau đó xe cấp cứu đến, Diệp Lăng Thiên được đưa lên xe, từ lúc đó, Lý Yến luôn ở bên cạnh Diệp Lăng Thiên.
Sau khi đến bệnh viện, qua nhiều khâu kiểm tra, Diệp Lăng Thiên không gặp vấn đề gì lớn, tuy nhiên, bị gãy xương ở một số chỗ, và vết thương ngoài da cũng khá nhiều, anh cần phải nằm viện một tuần, sau đó trở về nhà tịnh dưỡng. Sau khi đến bệnh viện và xong xuôi mọi thứ, thì đã hơn ba giờ sáng, Lý Đông Sinh và Lý Yến vẫn luôn túc trực trong bệnh viện.
“Được rồi, chú Lý, Lý Yến, hai người về đi, con không có chuyện gì đâu, hai người mệt mỏi cả đêm rồi, mau về đi.” Diệp Lăng Thiên nằm trên giường bệnh nói.
“Ừm, được rồi, ngày mai chú tới thăm con, Lý Yến đừng về, ở đây chăm sóc cho con, con nằm viện thì cũng cần có người trông nom chứ. Hơn nữa, Yến, vì tình hình của con rất đặc biệt, kể từ bây giờ, mọi hoạt động của con phải báo cáo với tổ chức, và chỉ được thực hiện khi được sự cho phép của tổ chức, ngoài ra, còn có bốn đồng chí sẽ luôn bảo vệ con, con không được phép rời khỏi tầm mắt của họ, ” Lý Đông Sinh chậm rãi nói.
“Tại sao con cần người bảo vệ? Con không cần” Lý Yến cố chấp nói.
“Sao vậy? Con còn muốn chuyện hôm nay xảy ra nữa sao? Con muốn Lăng Thiên suýt chết vì con nữa sao? Cảnh sát thành phố A đã bị con làm phiền cả đêm? Đây là quyết định của tổ chức sau khi thảo luận, mấy ngày nay con ở trong bệnh viện với Lăng Thiên đi, không được phép đi đâu, mấy người bên ngoài đều được tuyển chọn từ trong đội cảnh sát đặc nhiệm, đây cũng là phòng đặc biệt, người ngoài không thể vào. Ngoài ra bản thân con cũng phải cảnh giác cao độ, đối phương rõ ràng là muốn giết chết con, lần này con không chết là do mạng con lớn, ai biết được đối phương có lần sau không?Trước khi vụ án chưa được phá thì con phải ngoan ngoãn ở lại đây. Đợi Lăng Thiên xuất viện, tổ chức sẽ sắp xếp cho con chỗ khác bảo vệ con. “Lý Đông Sinh trừng mắt nhìn Lý Yến, sau đó rời đi.
“Làm gì vậy? Con đâu có làm sai, dựa vào gì mà theo dõi con?” Lý Yến rất bất mãn ba mình, miệng lẩm bẩm sau khi Lý Đông Sinh đã rời đi.
“Cô nghe lời đi. Loại bom này rất hiếm gặp, và không phải thứ mà người bình thường có thể chế tạo được. Đối phương có lẽ muốn dày vò cô, nếu không, chỉ cần dùng bom hẹn giờ hay bom điều khiển từ xa thì cô đã tan xác rồi, ngay cả cơ hội kêu cứu cô còn không có. Vẫn là nên cẩn thận, đây không phải là một trò đùa.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
Nghe Diệp Lăng Thiên nói như vậy, Lý Yến cũng gật đầu nói: “Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, bị người ta uy hiếp cũng không ít, xe bị thoát khí, và thường xuyên bị thủng lốp. Nhưng mà, chuyện ngày hôm nay thì lần đầu tiên tôi gặp phải, đối phương nhất định căm ghét tôi vô cùng. Thật ra, từ ngày đầu tiên làm cảnh sát hình sự tôi đã chuẩn bị tâm lý cho một ngày nào đó sẽ hi sinh, nhưng không ngờ, đối phương lại… tàn nhẫn như vậy.” Lý Yến nghĩ đến chuyện hôm nay, cô còn cảm thấy rất sợ hãi, giờ nhớ lại còn thấy lạnh sống lưng.
“Cô về đi, ngày hôm nay cô mệt mỏi hơn bất kì ai, về ngủ đi” Diệp Lăng Thiên vừa nói vừa chậm rãi nhìn Lý Yến.
“Tôi cũng muốn về đó. Vừa nãy anh không nghe ba tôi nói sao? Tôi còn về được không? Cho dù bây giờ anh chê bai tôi, tôi cũng chỉ có thể ở đây với anh.” Lý Yến vừa nói vừa nằm xuống giường bên cạnh Diệp Lăng Thiên, sau đó chậm rãi nói: “Bây giờ, tôi đoán toàn bộ cảnh sát ở thành phố A đang rất bận rộn, không nằm ngoài dự đoán, tất cả các nhà ga, sân bay, v.v. sẽ bắt đầu tăng cường các biện pháp an ninh, và cảnh sát dân sự và cảnh sát đặc nhiệm sẽ bắt đầu xuống đường tuần tra. Mặc dù ba tôi nói ông ấy đi về, nhưng tôi dám cá là, ông ấy chắc chắn không về nhà, mà đi họp rồi. Xảy ra chuyện này, theo tôi được biết, cũng là lần đầu tiên ở Thành phố A, rất may mắn, để tôi gặp được, và cũng để anh gặp được. Diệp Lăng Thiên, anh nói hai chúng ta bây giờ có phải là những người đồng đội cùng trải qua sinh tử không? ”Lý Yến mỉm cười hỏi Diệp Lăng Thiên, cô đã bình tĩnh hơn lúc nãy.
Diệp Lăng Thiên cười cười, không nói gì.
“Tôi…tôi… hôm nay tôi cưỡng hôn anh…, anh … không…trách tôi chứ hả?” Lý Yến đột nhiên đỏ mặt hỏi Diệp Lăng Thiên, sau đó nói: Lúc đó tôi chỉ là quá kích động, không có…không có…ý gì khác, anh … đừng bao giờ để trong lòng.”
Diệp Lăng Thiên nghe xong lời này của Lý Yến, không biết nên nói gì, cuối cùng cười nói: “Người được lợi là tôi, cô không cần ngại ngùng như vậy.”
“Ồ, phải, tôi mới là người chịu thiệt, anh mới là người được lợi, tôi còn không ý kiến, thì anh đâu có quyền ý kiến. Diệp Lăng Thiên, tôi nói cho anh biết, hôm nay … đó là nụ hôn đầu đời của tôi, tôi không cần biết sau này anh quen ai, kết hôn với ai, anh phải nhớ lấy, phải ghi nhớ vào tim, Lý Yến tôi đã đem nụ hôn đầu đời trao cho anh, nghe chưa hả.” Lý Yến đột nhiên ngồi dậy và nói với giọng điệu dữ tợn.
Diệp Lăng Thiên vẫn cười tiếp, không biết phải trả lời như thế nào, vì vậy anh chọn cách im lặng.
“Chỉ là giỡn thôi, mọi chuyện xảy ra hôm nay, những gì tôi nói với anh, những gì tôi làm với anh, anh hãy quên đi, coi như tôi không nói gì, cũng không làm gì.” Lý Yến đột nhiên giọng trầm xuống.