Diệp Lăng Thiên hút điếu thuốc, từ từ đi ra khỏi sở cảnh sát, bây giờ tâm trạng anh rất tồi tệ, nếu như chỉ là do một sai lầm trong một khâu nào đó dẫn đến bi kịch như hiện nay, có thể anh sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng mà, kết quả lúc này quả thực là như vậy, anh thật sự vô cùng tức giận. Anh rất thất vọng về Vương Hân, anh cũng không muốn nhìn loại người này thêm một giây nào nữa, cả đời này của anh hận nhất là loại người bán đứng bạn bè, có thể, mỗi một người từng lên chiến trường đều như vậy. Việc đáng sợ nhất không phải nghênh đón viên đạn đang bay tới, mà là con dao lạnh đến từ phía sau lưng.
“Này, mọi chuyện vẫn chưa làm rõ sao anh đã rời đi rồi?” Lúc này, Lý Yến chạy theo Diệp Lăng Thiên ra ngoài.
“Đã rất rõ ràng rồi, còn phải hỏi gì nữa. Chuyện sau đó đều là chuyện của cảnh sát mấy người rồi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Anh không muốn biết người ở sau sai khiến cô ta là ai sao? Đến bây giờ vẫn chưa có chút manh mối nào về người này cả.”
“Điều này đã không còn quan trọng nữa rồi, đối phương chuẩn bị kĩ càng mới tới, kế hoạch chu toàn, cẩn thận, không thể nào để mấy người tìm được anh ta đâu, bây giờ không biết gì về người này, muốn điều tra cũng không biết điều tra từ đâu, anh ta không thể để lại bất cứ manh mối nào cho mấy người đâu.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Quả thực đúng là vậy, chỉ biết đối phương là một người đàn ông, không biết điều gì khác, hơn nữa, tôi đã hỏi qua, đoạn đường đó không có chiếc camera giám sát nào, ngoài ra, đưa tiền cũng là tiền mặt, đến tài khoản cũng không có, tóm lại, một chút tin tức hữu dụng cũng không có. Nhưng mà, tôi tin với năng lực của anh, anh có thể tìm ra người này, lần trước không phải cũng như vậy sao?” Lý Yến có một sự tin tưởng mù quáng với Diệp Lăng Thiên.
“Tôi là người, không phải thần, cho dù tôi có thể tìm ra thì sao chứ? Cô có chứng cứ gì là anh ta không? Anh ta không thừa nhận thì thế nào? Hơn nữa, cho dù anh ta có thừa nhận, mấy người bắt được anh ta, buộc tội anh ta, có thể buộc tội lớn đến mức nào chứ? Chỉ là sai khiến người khác bỏ chút thuốc xổ mà thôi, không tính là tội cố ý giết người nữa, tôi e là, còn chưa đến mức của một vụ án hình sự, nhiều nhất cũng chỉ giam giữ vài tháng thôi nhỉ? Ngoài ra, cô cho rằng người đưa tiền kia chính là người đứng sau chủ mưu sao? Hiển nhiên là không, kế hoạch của đối phương vô cùng cẩn thận, cho dù mấy người có tìm được người đưa tiền kia cũng vô dụng, vì vậy, thôi đi, đừng làm điều vô ích nữa, kết án đi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Anh biết chủ mưu đứng sau là ai, đúng không?” Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Biết, Diệp Lăng Thiên tôi không nhiều bạn bè ở thành phố A này, kẻ thù cũng không nhiều, có thể nghĩ đến, cũng chỉ có mấy người, muốn hại tôi mà còn thông minh như vậy, chỉ còn lại một người. Đối phương không phải người nguy hiểm, chỉ là muốn khiến tôi thân bại danh liệt không còn gì mà thôi. Chuyện này cứ như vậy đi, tôi muốn về nghỉ ngơi rồi, mấy ngày nay cảm ơn cô.” Diệp Lăng Thiên nói xong liền rời đi.
Lý Yến nhìn theo Diệp Lăng Thiên, không đuổi theo nữa, mà trở về.
Diệp Lăng Thiên vừa đi đến cổng, lập tức nhìn thấy xe của Lý Vũ Hân đang đi đến, rồi dừng lại bên cạnh Diệp Lăng Thiên, hỏi: “Sao anh lại ra ngoài rồi? Đã điều tra rõ chưa?”
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, gật đầu, rồi mở cửa xe ngồi vào vị trí phó lái, nói với Lý Vũ Hân: “Đi thôi, chúng ta về trước đi.”
“Anh nói tôi nghe, rốt cuộc là như thế nào? Là chỗ nào xảy ra vấn đề?” Lý Vũ Hân có chút sốt ruột hỏi anh.
“Không có khâu nào xảy ra vấn đề cả, chế độ quản lý của chúng ta cũng không có vấn đề, vấn đề không phải sự quản lý của chúng ta, mà là có người xảy ra vấn đề.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, sau đó Diệp Lăng Thiên kể chi tiết mọi việc cho Lý Vũ Hân.
“Sao cô ta có thể như vậy chứ? Anh đối xử với hai vợ chồng họ không thể, kiện cô ta đi, mọi tổn thất trong cửa hàng chúng ta đều do cô ta tạo ra, bảo cô ta bồi thường.” Lý Vũ Hân vô cùng tức giận.
“Thôi, chẳng có ý nghĩa gì đâu. Cô ta có bao nhiêu tiền chứ? Có thể đền bao nhiêu? Ba trăm triệu hay sáu trăm triệu? Đối với cửa hàng của chúng ta mà nói thì chẳng có ý nghĩa gì cả, hơn nữa, nguồn gốc vấn đề không phải do cô ta, cho dù cô ta không làm, đối phương cũng sẽ tìm người khác làm, có thể là Lý Hân, Trương Hân, tóm lại, chuyện này kiểu gì cũng sẽ xảy ra, hiển nhiên là đối phương đã lên kế hoạch rất lâu rồi.”
“Chắc chắn là Văn Vũ, ngoài anh ta ra thì không còn ai khác nữa. Khó trách lần trước Hiểu Tinh bảo tôi nhắc nhở anh, có thể, Hiểu Tinh đã cảm nhận được có gì đó rồi, không ngờ, lại nguy hiểm đến vậy.”
“Anh ta rất thông minh, thật sự rất thông minh. Thủ đoạn mỗi lần đều gần như khiến tôi không thể nào hoàn trả. Lần trước vậy, lần này cũng vậy. Anh ta quả thực la một người rất có tài năng.” Diệp Lăng Thiên hút thuốc, chậm rãi nói.
“Có thể chứng minh là anh ta không? Có thể tìm ra người đưa tiền kia không? Chỉ cần chứng minh là anh ta, là có thể khiến anh ta bồi thường tổn thất rồi.” Lý Vũ Hân nói.
“Tôi đã nói rồi, anh ta là một người rất thông minh, nếu có thể nghĩ ra điều này, hơn nữa lại còn có kế hoạch cẩn thận như vậy, sao anh ta có thể khiến chúng ta chứng minh chuyện này có liên quan đến anh ta được? Không thể nào. Thủ đoạn pháp luật không làm gì được anh ta đâu.”
“Chẳng lẽ cứ mặc anh ta hại chúng ta hết lần này đến lần khác sao? Lý Vũ Hân rất không cam lòng.
“Hại người rồi sẽ hại mình, đạo lí này ngàn năm không đổi. Bây giờ việc chúng ta cần làm không phải trả thù anh ta, mà là nghĩ cách làm sao xử lí tình hình trước mắt. Xem xem công ty có cần thiết mở tiếp không.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Đương nhiên là cần rồi, nếu như đã như vậy thì càng cần mở, cửa hàng chúng ta không sai, chúng ta chỉ là bị người ta hãm hại mà thôi, chuyện này để tôi làm, anh không cần quan tâm nữa, công ty chắc chắn sẽ chịu rất nhiều ảnh hưởng, nhưng mà, chỉ cần chúng ta nghĩ cách thì sẽ có thể giảm mức ảnh hưởng xuống thấp nhất. Hơn nữa, chỉ cần chúng ta không liên quan gì đến chuyện này, trong thời gian ngắn sẽ chịu một ít ảnh hưởng, nhưng sau này việc làm ăn vẫn sẽ tốt thôi. Sau khi tôi trở về sẽ cẩn thận chuẩn bị, tôi tin tôi có thể xử lí thôi.” Lý Vũ Hân kiên định nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn dáng vẻ kiên cường của Lý Vũ Hân, cười rồi nói: “Được, tôi tin em.”
“Diệp Sương không sao chứ?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Không sao, nhưng vẫn rất lo cho anh, biết mình không thể làm gì, con bé cũng cảm thấy rất tệ.” Lý Vũ Hân nói.
“Vậy thì tốt, không sao thì tốt, ít nhất chuyện này cũng đủ chứng minh, chế độ quản lý của công ty chúng ta không có bất cứ vấn đề gì, em cũng không cần tự trách nữa, chuyện này thật ra nói đến cùng cũng không có gì liên quan đến em, đối phương nhằm vào tôi mà tới. Còn em, cũng không cần nghĩ những chuyện này nữa, nên làm thế nào thì làm thế đó, em cảm thấy cần mở công ty tiếp thì mở, nhưng không cần quá miễn cưỡng bản thân. Không có công ty ẩm thực thì chúng ta còn công ty bảo vệ.” Diệp Lăng Thiên thấy Lý Vũ Hân vẫn đang tức giận, cười an ủi cô.