“Đây là phòng ngủ của cô ấy, cô ấy đã sắp xếp cho tôi ngủ ở đây tối qua.” Diệp Lăng Thiên nói với Lý Vũ Hân cũng coi như là tỏ ý giải thích.
Lý Vũ Hân gật gật đầu chứ không nói gì, lát sau cô ta mới lên tiếng: “Chuyện có vẻ không được tốt cho lắm, hôm nay tổ chuyên mục Thế giới ẩm thực đã gọi điện cho tôi, chỗ chúng ta xảy ra vấn đề, chương trình mà chúng ta đã ghi hình đã bị cắt rồi, họ sẽ không phát sóng nữa.”
Diệp Lăng Thiên gật gật đầu, nói: “Chuyện này chắc chắn rồi, chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy ai người ta phát sóng nữa.”
“Ngoài ra tin tức đang được tung mù trời, đêm qua kênh Đông Hải TV đã phát đi, các kênh truyền thông lớn khác trong nước cũng đã đưa tin, danh tiếng của công ty có lẽ đã bị hủy hoại thật rồi.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói, mắt cô có chút sưng đỏ, còn có cả quần thâm, rõ ràng là tối qua cô ta cũng ngủ không ngon giấc.
“Uhm, tôi vừa mở máy dạo một vòng trên mạng nên đã biết hết rồi. Đây là chuyện trong dự liệu, cứ kệ nó đi. Chuyện đã đến nước này rồi cũng không cần nghĩ nhiều nữa. Cô hãy đến công ty xử lý những chuyện còn lại và ngó qua tình hình tài vụ của công tinh, xem xem tổng số tài sản công ty đã thanh lý cộng với số tiền trong tài khoản là bao nhiêu, sau khi trả hết nợ chúng ta có còn dư được chút nào không, tổng số tiền đã đầu tư của chúng ta phỏng chừng cũng nằm trong khoảng chục tỷ đến trăm tỷ nên có lẽ sẽ còn lại không ít tiền, hãy phân chia số còn lại đó nhân viên đi, mọi người đã cực khổ làm việc vì công ty nên đó coi như khoảng bồi thường của chúng ta đối với họ.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Chờ mọi việc được điều tra xong, công ty vẫn còn thì chúng ta vẫn còn cách.” Lý Vũ Hân nói với vẻ quật cường, Diệp Lăng Thiên tựa hồ như lại nhìn thấy Lý Vũ Hân của tập đoàn Tam Nguyên khi đứng bên bờ vực phá sản khi ất.
Diệp Lăng Thiên gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Anh biết người đau buồn nhất và áp lực nhất lúc này chính là Lý Vũ Hân, dù sao Diệp Lăng Thiên cũng đa giao công ty cho cô ta quản lý, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ta là người tự trách hơn ai hết, thêm vào đó cô vốn là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, sẽ không dễ dàng thừa nhận mình đã thua. Nhìn thấy dáng vẻ của Lý Vũ Hân Diệp Lăng Thiên lại đau lòng.
“Thấy anh ở đây cũng ổn nên tôi yên tâm rồi, giờ tôi phải về công ty để xử lý mọi chuyện, các cửa hàng trưởng đều đang tìm tôi, nhóm nhân viên cũng đang không yên tâm nên tôi đã bảo các cửa hàng trưởng sáng nay đến công ty họp. Không cần biết thế nào trước tiên cứ để họ ổn định lại tâm trạng rồi mới nói chuyện.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
“Được, cô đi làm việc đi, Vũ Hân, có một số chuyện không nhất thiết phải cứng rắn, cô hiểu chứ?” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Tôi biết rồi.” Lý Vũ Hân nói xong liền rời đi.
Diệp Lăng Thiên đứng trên ban công một mình, hút thuốc, anh đứng yên như tượng, cũng không như thế nào động, Lý Yến đang ngủ trong phòng nên anh cũng không tiện đi vào, dù sao nam nữ cũng có cách biệt nên anh vẫn luôn đứng ngoài ban công.
Đứng đó được tầm ba tiếng, Diệp Lăng Thiên đẩy cửa ra gọi Lý Yến, Lý Yến tỉnh giấc nhìn đồng hồ, rồi trách cứ Diệp Lăng Thiên, sau đó vội vàng rửa mặt rồi lại vội vàng chạy ra ngoài.
Đợi đến gần trưa, Lý Yến đi đến, sắc mặt nặng nề, trực tiếp nói với Diệp Lăng Thiên: “Anh có thể ra ngoài, anh không còn chuyện gì nữa rồi.”
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, theo sau hỏi: “Vậy là ý gì?”
“Có kết quả kiểm nghiệm rồi, có người cho thuốc nhuận tràng vào trong gia vị của các người, qua phỏng đoán, có thể khẳng định, là có người cố ý bỏ thuốc, thành phần giống với thứ được bán ở hầu hết các tiệm thuốc. Mà gần đây anh không có mặt ở hiện trường, cho nên, hiện tại anh đã không còn chuyện gì nữa rồi.” Lý Yến trực tiếp nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ngạc nhiên nhìn, tiếp theo đó là sự phẫn nộ lộ ra trên mặt, cuối cùng mới hỏi: “Có điều tra ra là ai không?”
“Hiện tại vẫn chưa rõ, chúng tôi đã cử người đưa tất cả nhân viên đi làm ngày hôm đó đến để phỏng vấn rồi.”
“Hãy kiểm tra camera, mỗi một ngóc ngách trong nhà hàng chúng tôi đều có camera, đặc biệt là nhà bếp, không hề có góc chết nên có thể thấy rõ là ai làm.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Uhm, tôi cũng đã cử người đi kiểm tra camera trong nhà hàng của các anh rồi. Anh có nghi ngờ ai không?” Lý Yến hỏi.
Diệp Lăng Thiên lắc đầu, anh thật sự không biết là ai, anh chưa từng có lỗi với bất kỳ ai, anh luôn đối đãi với tất cả nhân viên bằng sự chân thành, chưa bao giờ bạc đãi ai nên anh thật sự nghĩ không ra là ai đang chống lại mình.
“Trước tiên đi ăn cơm đã, hãy theo tôi đến căn tin, anh đã được tự do rồi. Buổi chiều tôi sẽ đích thân điều tra vụ này, nhất định sẽ giúp anh bắt được kẻ đó.” Lý Yến nói xong liền dẫn Diệp Lăng Thiên đến căn tin của cục cảnh sát ăn cơm, trong cục cảnh sát rất nhiều người quen biết Diệp Lăng Thiên, một số người thấy anh còn tôn kính gọi anh là anh Diệp.
Ăn xong cơm trưa, Lý Yến dẫn Diệp Lăng Thiên đến khoa kỹ thuật, trực tiếp hỏi: “Có tìm được kẻ tình nghi không?”
“Đang tìm, tôi phát hiện có không ít người động vào nồi sốt thịt nướng nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được ai là người bỏ thuốc.” Những người từ bộ phận kỹ thuật vẫn đang kiểm tra video giám sát ở đó.
“Ồ, đội trưởng Lý, có lẽ là cô ta đó.” Bỗng nhiên, có một người hô lên. Diệp Lăng Thiên cùng Lý Yến đều đi qua đó.
“Cô xem người phụ nữ này lúc đầu đi vào bếp và tán dóc với người khác nhưng có lẽ cô ấy đã bước đến vị trí này và lấy ra thứ gì đó từ trong túi, sau đó lại bỏ lại chỗ cũ, do quay lưng nên không cách nào nhìn rõ động tác của cô ta, có điều tuy có rất nhiều người từng tiếp xúc với nồi sốt thịt nướng này nhưng hành động của tất cả mọi người đều rất rõ ràng, cũng không có ai bỏ đồ vào trong, chỉ có duy nhất một mình cô ta, hơn nữa, động tác của cô ta cũng rất khả nghi, cô xem, sau khi làm xong, vẻ mặt của cô ta còn rất căng thẳng, tay cũng hơi run nữa.” Kỹ thuật viên chậm rãi phân tích.
“Khẳng định chính là cô ta rồi. Cô ta là ai? Anh có biết không?” Lý Yến hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên đốt điếu thuốc, nhìn màn hình một lúc lâu vẫn không nói lời nào, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Cô ta tên là Vương Hân, là quản lý sảnh của nhà hàng Mùa Xuân, cũng là một trong những nhân viên lâu năm nhất của nhà hàng chúng tôi. Chẳng phải cô nói rằng đã đưa tất cả mọi người đến đây sao? Hãy để tôi gặp cô ta trước, tôi có một số vấn đề muốn hỏi cô ta.”
“Chuyện này sợ là không được, anh buộc phải đi cùng tôi.” Lý Yến lắc lắc đầu nói.
“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
Lý Yến bắt đầu gọi điện thoại dặn dò gì đó, đợi hơn mười phút, Lý Yến mới mang theo Diệp Lăng Thiên đi thẳng đến một căn phòng gọi là nơi phỏng vấn, Lý Yến gọi hai nhân viên bên trong ra rồi đóng cửa lại.
Diệp Lăng Thiên đi vào liền nhìn thấy Vương Hân, anh nhìn cô ta một cách lạnh lùng, Vương Hân cũng cảm thấy có gì đó không ổn, thấy ánh mắt của Diệp Lăng Thiên nhìn mình, cô ta liền sợ hãi, lập tức cúi đầu chứ không dám mặt đối mặt với Diệp Lăng Thiên.