Đợi cho nhóm người thứ hai tới, Trần Tuấn Lương đã sắp xếp xong. Diệp Lăng Thiên dẫn Trần Tuấn Lương, giám đốc an ninh và ba người đội trưởng bao vây toàn khu chung cư. Trần Tuấn Lương đã sắp xếp nhiệm vụ cụ thể cho bọn họ. Trên thực tế, nhiệm vụ cụ thể đã được sắp xếp tại trung tâm huấn luyện, hiện tại chỉ triển khai lại.
Vào lúc bốn giờ, tổng cộng có tám mươi lăm người đứng ở khoảng đất trống trước tầng trệt ký túc xá, đội ngũ chỉnh tề. Toàn bộ đều mặc đồng phục bảo vệ, chân đi giày, đầu đội mũ, nhìn từ xa giống như đặc công, khí thế hừng hực. Mỗi người đều dắt ở thắt lưng một cây roi điện, trước ngực có bộ đàm kèm theo tấm thẻ đánh số và tên mỗi người.
Tất nhiên, giám đốc an ninh mặc âu phục, công ty quản lý tiểu khu cũng sắp xếp hai văn phòng làm việc tại tòa chung cư. Một phòng làm việc của giám đốc an ninh, phòng còn lại là phòng giám sát chung, có tiểu đội trưởng phụ trách ghi hình trước camera theo dõi.
Trần Tuấn Lương bắt đầu phát biểu, anh ta từng là lính, hơn nữa rất có năng lực, cho anh ta quản lý đội bảo vệ này, Diệp Lăng Thiên rất yên tâm. Vì vậy Diệp Lăng Thiên cũng trở nên nhàn rỗi, anh tự mình ngồi ở phòng giám đốc an ninh nhìn ra bên ngoài. Sau đó Trần Tuấn Lương gọi giám đốc bảo vệ đứng ra đọc quy tắc kỷ luật, cuối cùng giám đốc an ninh cũng thêm nào những yêu cầu mới của Diệp Lăng Thiên.
“Khẩu hiệu” Trần Tuấn Lương hô.
“An toàn là nhất, phục vụ đầu tiên.”
“Được rồi, tiếp theo đại đội trưởng sẽ nói chuyện với các bạn.” Trần Tuấn Lương nói xong thì rời đi, cũng đi vào trong phòng làm việc, ngồi bên cạnh Diệp Lăng Thiên.
“Sir, những người này đều là do tôi tuyển chọn từng người một, cốt yếu là mấy quản lý nhỏ, bọn họ là những người cho tôi thấy năng lực và sự quyết đoán cao nhất. Bọn họ khi còn trong quân đội đều làm quản lý, đối với bọn họ, tôi rất tin tưởng.” Trần Tuấn Lương tràn ngập tin tưởng nói.
“Vậy là tốt rồi, dù sao về sau toàn bộ công tác tôi giao cho cậu, nếu quản lý không tốt, tôi cũng sẽ không tìm người khác, chỉ tìm mình cậu thôi. Việc huấn luyện cậu có thể giao cho Chu Ngọc Lâm, còn bản thân cậu sẽ sắp xếp nhân sự và nghiệp vụ. Khu chung cư này rất quan trọng, nửa tháng tới sẽ không có việc gì khác, cậu tập trung bên này cho tôi, nhất định phải làm cho công ty quản lý tiểu khu quản lý tiểu khu vừa lòng.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Anh yên tâm đi Sir, tôi làm việc thì cứ yên tâm nhé.”
“Đi làm gì vậy?” Diệp Lăng Thiên nhìn thấy bên ngoài đội ngũ đã chỉnh tề nhìn vào bên trong khu chung cư, bèn hỏi.
“Đại đội trưởng dẫn bọn họ ra sân, giới thiệu vị trí công tác của mỗi người, cùng với yêu cầu công việc, nhắm chừng cũng mất một khoảng thời gian. Thật lòng mà nói, bộ đồng phục này thật tuyệt vời, anh nhìn xem người trong chung cư nhìn thấy đội ngũ chúng ta đều đến xem vui.” Trần Tuấn Lương chỉ vào rất nhiều người vây quanh nói.
“Đồng phục này không rẻ, là tôi cố ý tuyển chọn đấy. Đồng phục bảo vệ kiểu cũ quá khó coi, cái cốt yếu là phải thể hiện được sự cao lớn uy nghiêm cho mỗi người, không có cách nào làm cho người ta có cảm giác an toàn, khiến cho mọi người cảm thấy gác cổng. Đồng phục này khi khoác lên người sẽ thể hiện đẳng cấp khác, tạo sự khác biệt giữa công ty chúng ta và những công ty khác, hơn nữa, còn có thể đem lại cho tôi cảm giác an toàn, tạo sự uy hiếp đối với những kẻ xấu. Cậu làm phó giám đốc ở đây, tại sao ngày nào cũng mặc như thế này? Không phải đã cấp âu phục cho cậu rồi sao?” Diệp Lăng Thiên nhìn bộ dạng Trần Tuấn Lương hỏi.
“Sir, tôi là quản lý bảo vệ, tôi đương nhiên nên mặc giống mọi người, chúng tôi là một đội ngũ mà, phải mặc giống nhau thôi. Sau này, hãy để giám đốc an ninh tôi đây chuẩn bị cho anh ta mặc trang phục này mỗi ngày, cốt yếu là gì cái gì chứ? Trang phục này so với âu phục thoải mái hơn. Tôi trời sinh đã không thích mặc âu phục. Hơn nữa, mặc đồng phục này sẽ không dọa người, đây là đồng phục của công ty chúng ta mà, có đúng không, trên áo còn có ghi tên công ty chúng ta, như vậy sẽ vô hình quảng cáo đó.” Trần Tuấn Lương cợt nhả.
Diệp Lăng Thiên cũng lười đáp lời Trần Tuấn Lương, sau đó nói: “Chiều tối nay giám đốc công ty quản lý tiểu khu sẽ đến đây gặp mặt, cậu theo tôi gặp gỡ người ta một chút. Sau này, cậu cũng nên tiếp xúc nhiều với các cấp lãnh đạo bên công ty quản lý tiểu khu , nâng cao mối quan hệ.”
“Ừ, cái này thì tôi biết rồi.” Trần Tuấn Lương gật đầu.
“Anh cảm thấy chúng ta có nên sắm mấy chiếc xe tuần tra hay cho đi bộ không? Khu chung cư này lớn như vậy, nếu toàn bộ dựa vào đi bộ e rằng hiệu quả thấp, đi lại một vòng cũng mất nhiều thời gian lắm? Tại sao không sắp xếp mấy chiếc xe tuần tra thay đi bộ? Hẳn cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhưng lại tăng hiệu quả lên rất nhiều, như vậy hoàn toàn có thể tuần tra không cần nghỉ.”
“Chuyện này cậu không cần hỏi tôi, cậu cảm thấy cần thiết thì tự mình báo cáo với Vương Lực đi, chuyện nhỏ không cần đến chữ ký của tôi đâu, chính cậu ký tên lên báo cáo rồi cho người làm là được.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Em có quyền này sao? Được rồi, để em về nói mấy nhân viên kia gửi báo cáo.”
“Nhóm người thứ ba đang đến, lần này số người có nhiều hơn, có hơn hai trăm người, cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng, phía công ty bên kia hẳn là đã nói chuyện này với các cậu phải không?”
“Dạ, đã nhận được thông báo, nhưng mà, Sir, rất nhiều người đều đang ở trung tâm huấn luyện và không làm gì cả, một người một tháng mười tám triệu tiền lương, công ty không vất vả sao?” Trần Tuấn Lương nghi hoặc hỏi.
“Chỉ cần lấy nơi này làm thí điểm cho người ta vừa lòng, chúng ta có rất nhiều việc để làm, không chừng toàn bộ nhân viên cũng không đủ đáp ứng nhu cầu, đến lúc đó lại phải tuyển thêm, mấy vấn đề này cậu không cần lo lắng, đây là công việc của Vương Lực.”
“Thật sự, em cảm thấy những người này ở đây làm bảo vệ thật đáng tiếc, bọn họ có chút thân thủ, chỉ cần đào tạo một chút, bọn họ hoàn toàn có thể làm vệ sĩ. Thân thủ tốt như vậy lại ở đây là một bảo vệ, có tài mà không có đất dụng võ.” Trần Tuấn Lương cảm khái.
“Cậu không phải cũng có khả năng này sao? Nhưng tại sao lại bán vật liệu xây dựng tại nhà hả? Chuyện này rất giống nhau, những gì học được ở trong quân đội rất khó sử dụng trong xã hội. Nhưng mà, với đề nghị này của cậu, sau này chúng ta có thể triển khai phương diện này thành nghiệp vụ, nhưng mà, cái đó là việc cuối cùng, bây giờ không cần lo lắng.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Sắp đến giờ rồi, cậu có bảo Vương Lực hẹn CEO bên công ty quản lý tiểu khu dùng bữa, cậu h theo tôi qua đó một chuyến, cơm nước xong trở về đây khảo sát tiếp. Cậu có miệng lưỡi linh hoạt, lại có khả năng uống rượu. Vương Lực tuy rằng bây giờ cũng hiểu được gặp dịp thì chơi, biết cách ăn nói, nhưng vẫn không uống được rượu, việc uống rượu này giao lại cho cậu đó. Đi thôi.” Diệp Lăng Thiên nhìn đồng hồ rồi nói với Trần Tuấn Lương, hai người rời khỏi tiểu khu.