“Nhưng tập đoàn Đại Đường không hài lòng với cường độ bảo vệ của bọn họ, bởi thế mới kêu chúng ta thử xem sao, vì vậy chúng ta bắt buộc phải làm tốt hơn bọn họ. Tập đoàn Đại Đường chuẩn bị bỏ ra số tiền lớn để mướn đội bảo vệ có chất lượng cao, thế nên thứ mà chúng ta nên xem trọng không phải là lợi ích mà là chất lượng, tôi suy nghĩ cẩn thận một hồi, thế này vẫn còn chưa được, phải thay đổi nhân viên. Nếu là thế, trong mười sáu tầng lầu, tầng nào cũng có một nhân viên bảo vệ đứng gác cửa. Ngoài ra, tập trung bốn đội tuần tra, mỗi một đội tuần tra có hai người, lần lượt tuần tra khắp bốn khu vực. Cộng thêm ba nhân viên trước cửa, mỗi một ca hai mươi bảy người, ba ca tám mươi mốt người, cộng với nhân viên quản lý và nhân viên cứu hộ khẩn cấp, nhiều nhất cũng chỉ có tám mươi lăm người, đảm bảo an toàn ở mức cao nhất không một góc chết. Ngoài ra, ngày mai tôi sẽ đi tìm lãnh đạo của công ty quản lý tiểu khu, mặc dù tiểu khu này gắn nhiều camera nhưng có một vài nơi vẫn còn góc chết, cần phải lắp thêm sáu thiết bị giám sát nữa. Nếu sắp xếp như thế, chỉ cần người của chúng ta tận tâm tận lực, tôi dám đảm bảo rằng không có một sơ hở nào cả. Ngày hôm qua tôi đã đi tìm lãnh đạo công ty quản lý tiểu khu rồi, ông ta nói một vài chuyện về tiểu khu này cho tôi nghe, tiểu khu này là một trong ba tiểu khu cao cấp nhất của tập đoàn Đại Đường trong thành phố A, nhưng mà nơi này lại xảy ra sự cố nhiều nhất, năm ngoái có kẻ xách đao xộc vào đây chém người, đầu năm nay đã xảy ra liên tiếp năm vụ mất trộm, bởi thế, người trong tiểu khu vô cùng bất mãn về công ty quản lý tiểu khu, đồng thời tập đoàn Đại Đường cũng cảm thấy hết sức bất mãn, thế nên mới đuổi việc đội ngũ bảo vệ của công ty quản lý tiểu khu rồi lựa chọn dịch vụ bảo vệ ở bên ngoài. Sở dĩ công ty quản lý tiểu khu lựa chọn chúng ta là vì cảm thấy chúng ta thích hợp nhất. Chỉ cần chúng ta sắp xếp như thế, cộng với tố chất bảo vệ của nhân viên chúng ta, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì cả. Nói đến cùng, cho dù có sắp xếp thế nào thì cũng là thứ yếu thôi, quan trọng nhất là người. Đây cũng là mục đích quan trọng nhất vì sao tôi kêu các cậu đi huấn luyện bọn họ. Cứ quyết định thế này đi, tám mươi mốt người, cộng với ba tiểu đội trưởng, một đội trưởng nữa là tám mươi lăm, thời gian này cậu đích thân canh chừng cho cẩn thận, ghi lại danh sách những người nổi bật, làm việc cẩn thận có trách nhiệm lại cho tôi, sau mười ngày nữa tôi sẽ đi kiểm tra, đây là thử thách đầu tiên của chúng ta, rất quan trọng, hơn tám mươi người, cậu chuẩn bị kỹ càng để tiếp nhận. Bây giờ giao cho cậu một nhiệm vụ, đi mua bút và giấy về đây, vẽ lại bản đồ của tiểu khu rồi về bố trí lực lượng, cậu nói trước kia cậu cũng từng làm trinh sát rồi, chắc hẳn vẫn có kỹ năng cơ bản này chứ hả”, Diệp Lăng Thiên cười cười rồi nói.
“Đây chỉ là chuyện cỏn con mà thôi, là sở trường của tôi đấy.” Chu Ngọc Lâm nói một cách đắc ý rồi chạy đi.
Thấy Chu Ngọc Lâm đi rồi, Diệp Lăng Thiên thở dài bất lực, sau một thời gian quan sát Chu Ngọc Lâm, anh không hài lòng về cậu ta lắm.Chu Ngọc Lâm rất thật thà, hoàn toàn chẳng cần phải lo lắng gì về sự trung thành của cậu ta dành cho mình, nhưng mà, năng lực cá nhân lại hơi kém. Thật ra, trước kia Diệp Lăng Thiên đã ý thức được điều này rồi, thế nhưng anh chẳng còn lựa chọn khác. Anh bắt buộc phải lựa chọn một người mà mình hoàn toàn tin tưởng đi làm huấn luyện viên trưởng, người này chỉ có thể là Chu Ngọc Lâm mà thôi. Nhưng về trí thông minh, Chu Ngọc Lâm không bằng Vương Lực, mặc dù tố chất cơ thể không kém nhưng kỹ năng chuyên nghiệp lại không ổn. Xét về chuyện bố trí nhân viên, Chu Ngọc Lâm hoàn toàn kém cỏi. Điều khiến cho Diệp Lăng Thiên đau đầu nhất là anh thiếu đi một người giúp đỡ, văn có Vương Lực, nhưng về võ cũng không tìm được người thứ hai, anh cần một người rất giỏi về trinh sát và phản trinh sát, hơn nữa, còn phải sắp xếp một người làm huấn luyện viên trưởng. Diệp Lăng Thiên anh tự làm thì tất nhiên chẳng có vấn đề gì, nhưng mà anh có nhiều thời gian như vậy hay không? Diệp Lăng Thiên đã ý thức được rồi, đây là một vấn đề lớn, chỉ có điều ban đầu anh nghĩ rằng mình huấn luyện Chu Ngọc Lâm thì cậu ta có thể đạt yêu cầu, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy không thể nào, hơn nữa, vấn đề rất cấp thiết.
Sau khi quay trở về, Diệp Lăng Thiên luôn nghĩ về chuyện này.
Một hồi lâu sau, Diệp Lăng Thiên nhốt mình trong phòng, lấy số điện thoại được bảo mật gửi đi một tin nhắn.
“Tìm phương thức liên hệ và tình hình hiện tại của Báo cho tôi.” Diêp Lăng Thiên gửi tin nhắn.
Một hồi lâu sau, đối phương mới trả lời vài chữ: “Được rồi, đang làm nhiệm vụ, tôi sẽ sai người đi điều tra.”
Nhìn tin nhắn của Bọ Cạp, Diệp Lăng Thiên phì cười, đã lâu rồi không gặp Bọ Cạp, trên thực thế, anh hơi nhớ cô gái này rồi.
Có thể mọi người tò mò Báo là ai, nghe tên thôi đã biết ngay đây là biệt danh, giống với Độc Lang và Bọ Cạp vậy, bọn họ đều thuộc đội ngũ, chỉ có điều Báo rất đặc biệt. Báo vào sớm hơn Bọ Cạp một kỳ, cũng là binh lính do Diệp Lăng Thiên đích thân dẫn dắt. Đã sống vài năm trong quân đội, là một trong những binh lính được Diệp Lăng Thiên yêu thích nhất, cũng chính là người thừa kế được Diệp Lăng Thiên âm thầm lựa chọn. Nhưng mà Báo lại tự mình đi chơi gái trong một lần làm nhiệm vụ mai phục ở quốc gia Nam Á nào đó, mặc dù cuối cùng không hề ảnh hưởng đến thành công của nhiệm vụ, nhưng sau khi trở về, suýt nữa anh ta đã bị thẩm tra bí mật bởi tòa án quân đội. Yêu cầu của nhánh quân bọn họ vô cùng nghiêm ngặt, hễ xảy ra chuyện như thế này sẽ bị bắn chết ngay. Anh ta vừa mới trở về là đã bị cấp trên áp giải đi ngay. Diệp Lăng Thiên biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào, anh mới cầu xin Số Một, đứng bên ngoài văn phòng của Số Một suốt hai ngày hai đêm. Cuối cùng Số Một mới ra mặt, không bắt anh ta phải lên tòa án quân đội nữa mà bị đuổi việc. Thật ra Diệp Lăng Thiên rất hiểu Báo, quốc gia mà anh ta đi làm nhiệm vụ là một nước đâu đâu cũng hành nghề như thế này, hơn nữa, nhiệm vụ mai phục của Báo lại rất lâu dài, trọn một tháng. Anh ta còn trẻ trung, sống trong quân đội nhiều năm ròng, ngoại trừ Bọ Cạp ra, đến con gái còn không nhìn thấy, đột nhiên trông thấy quán bar đèn đỏ khó tránh khỏi nổi máu nóng hừng hực lên đầu. Nhưng dù gì làm trái quy định cũng là làm trái quy định.
Lúc ra đi, Báo đến tìm Diệp Lăng Thiên, anh ta dập đầu ba cái với anh rồi dứt khoát bỏ đi. Anh ta cũng trở thành người đầu tiên bị đuổi việc trong đội ngũ của Diệp Lăng Thiên, cũng là người duy nhất. Sau khi Báo ra đi, Diệp Lăng Thiên đã tiếc nuối trong hồi lâu, bởi vì dù xét về năng lực trên bất kỳ phương diện nào thì Báo cũng là người tốt nhất cho vị trí người thừa kế, đến giải ngũ còn không tính mà bị đuổi, chẳng cầm được tiền.