Mua xe xong cũng đã sắp đến mười một giờ,Chu Ngọc Lâm gọi điện thoại nói anh ta đã dẫn người đến cơ sở. Diệp Lăng Thiên nhanh chóng lái xe đưa Lý Vũ Hân trở về công ty thực phẩm, sau đó tự mình lái xe đến cơ sở huấn luyện.
Trong căn cứ rất náo nhiệt, người của bộ phận hậu cần đang vận chuyển đồ đạc ở bên trong, mặt khác bao gồm các đầu bếp cái gì đó đều được kéo đến. Diệp Lăng Thiên nhìn Chu Ngọc Lâm cùng với mười quân nhân xuất ngũ đã được lựa chọn tốt, tất cả đều đã thay đồ huấn luyện xong xuôi, cười cười, sau đó kêu mọi người đi vào trong một phòng họp lớn ở bên trong, tổ chức một cuộc họp với tất cả mọi người, giải thích cho mọi người nghe tình huống của công ty, chế độ cùng với mục đích và yêu cầu của việc huấn luyện.
Sau khi ăn cơm trưa qua đi, nghỉ ngơi khoảng hai tiếng đồng hồ rồi Diệp Lăng Thiên cũng tự mình thay một bộ đồng phục huấn luyện bắt đầu tự mình huấn luyện mười một người bao gồm cả Chu Ngọc Lâm ở trên sân tập. Nội dung huấn luyện của anh rất nghiêm khắc, vô cùng nghiêm khắc, những người đã xuất ngũ mười mấy năm đều có chút chịu đựng không nổi nhưng mà Diệp Lăng Thiên cũng không quan tâm nhiều như vậy, những người này vô cùng mệt mỏi nhưng mà cũng không có ai dám làm càn, dù sao thì uy tín của Diệp Lăng Thiên đàn đặt ở đó, bọn họ cũng không dám đắc tội với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên huấn luyện xuyên suốt đến 5:30 chiều, dù sao thì đây cũng là đi làm không phải là làm binh, cho nên thời gian huấn luyện mỗi ngày của Diệp Lăng Thiên cũng chỉ từ 8:30 sáng đến 5:30 chiều, vẫn là thời gian làm việc và nghỉ ngơi như bình thường, vừa đến 5:30 thì tất cả mọi người giống như một đống bùn nhão ngã ngồi ở trên mặt đất.
“Cậu đi qua đây.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó dẫn Chu Ngọc Lâm đi đến bên cạnh xe của mình rồi lại đưa chìa khóa xe cho Chu Ngọc Lâm rồi nói: “Lái xe đưa tôi đến một nơi đi.”
“Sau này chiếc xe này sẽ là của cậu.” Sau khi ngồi lên xe Diệp Lăng Thiên nói với Chu Ngọc Lâm.
“Hả?” Chu Ngọc Lâm cho là mình đã nghe lầm.
“Ở nơi này có chút hẻo lánh, sau này có lẽ là có rất nhiều chuyện cần cậu phải thường xuyên đến công ty hoặc là đến đơn vị, không có xe cũng không tiện. Mặc dù là công ty có bổ sung một chiếc xe buýt cùng với một chiếc xe thương vụ, nhưng mà cái đó không thích hợp cho cậu sử dụng, chiếc xe này là để cho cậu, mỗi tháng công ty sẽ thanh toán tiền xăng cho cậu.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
Chu Ngọc Lâm nghe xong, lúc này hai mắt tỏa sáng, cười khúc khích.
Đối với đàn ông mà nói xe hơi mãi mãi là một ước mơ.
Diệp Lăng Thiên kêu Chu Ngọc Lâm lái xe đến công ty thực phẩm rồi gọi cho Lý Vũ Hân, sau đó để Chu Ngọc Lâm trực tiếp lái xe đến thành phố ô tô, sau đó Diệp Lăng Thiên với Lý Vũ Hân tự mình lái xe mới trở về nhà, chỉ có điều là xe của Lý Vũ Hân vẫn còn chưa được đăng ký.
Xe tốt rốt cuộc vẫn là xe tốt, một chiếc xe có giá trị hơn ba tỷ không thể so sánh với chiếc xe có giá trị ba trăm triệu trước đây của Diệp Lăng Thiên, mức độ tiện nghi của nó cũng khá hơn rất nhiều. Nói thật thì Diệp Lăng Thiên cũng thích chiếc xe này, dù sao thì lúc nãy cũng đã nói rồi, xe là vật yêu thích của mỗi một người đàn ông, không có người đàn ông nào mà không thích xe, giống như là không có người phụ nữ nào không thích giày dép quần áo.
Ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên trực tiếp mang theo giấy chứng nhận của Lý Vũ Hân và lái chiếc xe của Lý Vũ Hân đến đội cảnh sát giao thông rồi liên lạc với Lý Yến đăng ký xe cho Lý Vũ Hân, toàn bộ quá trình mua xe coi như đã giải quyết hoàn toàn. Thành thật đối với Lý Vũ Hân mà nói chiếc xe này cũng không tính là xe tốt, nhưng mà ít nhất Diệp Lăng Thiên cũng rất vui, ít nhất là Lý Vũ Hân đã chấp nhận chiếc xe này, anh không cần phải lo lắng thì ngày nào Lý Vũ Hân cũng chen chúc chờ xe buýt. Về phần tiền bạc, nói thật thì Diệp Lăng Thiên thật sự không có nghĩ nhiều đối với tiền của mình.
Trong khoảng thời gian này trên cơ bản Diệp Lăng Thiên cũng không có làm chuyện gì khác, mỗi ngày đều huấn luyện, tự mình huấn luyện đám người này, anh đang huấn luyện kỹ năng cho đám người Chu Ngọc Lâm đồng thời cũng dạy Chu Ngọc Lâm phương pháp để huấn luyện những người này. Thật ra thì Diệp Lăng Thiên càng muốn nhiều hơn đó chính là muốn bồi dưỡng ý thức kỷ luật cho đám người này, bởi vì dưới cái nhìn của Diệp Lăng Thiên, một công ty bảo vệ tiêu chuẩn cao đều quan trọng nhất có hai điều đơn giản. Điều thứ nhất, đó chính là kỷ luật, kỷ luật nghiêm minh, tất cả các nhân viên có thể thực hiện nghiêm túc các tiêu chuẩn; cái thứ hai đó chính là tố chất nghiệp vụ của mình, đối với một nhân viên bảo vệ mà nói tố chất nghiệp vụ chính là thể lực và khả năng đối phó với các tình huống khẩn cấp của bản thân, và đây là những mục tiêu mà Diệp Lăng Thiên hi vọng đạt được thông qua huấn luyện.
Diệp Lăng Thiên huấn luyện bọn người Chu Ngọc Lâm trong căn cứ nửa tháng trời, một ngày trước khi nhân viên mới đến, Diệp Lăng Thiên kết thúc huấn luyện đối với những người này, trực tiếp nói chuyện với bọn họ ở trên sân huấn luyện: “Bắt đầu từ ngày mai một nhóm nhân viên xuất ngũ trong bộ đội sẽ đến đây, bọn họ là nhóm nhân viên đầu tiên, bắt đầu từ ngày mai bọn họ sẽ bắt đầu huấn luyện cùng với mọi người, mà cũng bắt đầu từ ngày mai mọi người chính là tiểu đội trưởng kiêm huấn luyện viên. Tôi đứng đây có thể nói chắc chắn với mọi người rằng, tiền lương mỗi tháng của một nhân viên chúng ta là mười tám triệu, mười người một tiểu đội, mỗi một tiểu đội có một tiểu đội trưởng, tiền lương của tiểu đội trưởng là ba mươi triệu. Vấn đề là tiền lương cơ bản, ngoài ra chúng ta còn có tiền thưởng, tiền thưởng tính như thế nào thì sau này sẽ công bố sau, mỗi tháng có thể nhận được ba mươi triệu có phải là rất thoải mái đúng không?
Có điều là các cậu không nên vui mừng quá sớm, đừng tưởng rằng vị trí tiểu đội chủ này các cậu có thể ngồi vững, nếu như năng lực của các cậu còn không bằng cấp dưới của các cậu thì người phía dưới sẽ phục mình à? Công ty sẽ tiếp tục để cho các cậu làm chức đội trưởng này hay sao? Cho nên sau này mỗi một quý công ty sẽ tổ chức cuộc thi đấu kỹ năng một lần, người nào có năng lực mạnh thì mới có thể trở thành đội trưởng, muốn làm đội trưởng thì các cậu phải tự nỗ lực, đương nhiên là trong vòng ba tháng này các cậu vẫn là tiểu đội trưởng. Cho nên bắt đầu từ ngày mai các cậu phải bày ra được dáng vẻ tiểu đội trưởng của mình, đừng để cho người mới tới coi thường các cậu.”
Diệp Lăng Thiên nói xong thì cũng đi ngay, ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên và Chu Ngọc Lâm cùng với người phụ trách của bộ phận hậu cần đón người ở nhà ga, bởi vì người đến tứ phía, nhóm người này trên cơ bản đều là người vừa mới xuất ngũ, cho nên Diệp Lăng Thiên trực tiếp xây dựng một chỗ ghi danh ở phía trước nhà ga. Người nào đến thì so chứng minh nhân dân với lại danh sách, giống nhau thì lên xe, xe buýt của công ty đưa đón ra vào trong căn cứ từ buổi sáng cho đến hơn mười hai giờ khuya, nhóm đầu tiên có một trăm tám mươi hai người, có hơn một trăm năm mươi người đến, còn hơn hai mươi người còn lại thì muốn đến vào sáng ngày hôm sau.
Ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên tự mình lái xe đi đến cơ sở huấn luyện, lúc đầu cơ sở huấn luyện im ắng lập tức trở nên ồn ào bởi vì có nhiều hơn một trăm người tương, sau này người ở bên trong sẽ càng có nhiều hơn nữa.
“Như thế nào?” Diệp Lăng Thiên trực tiếp hỏi Chu Ngọc Lâm là người tổng phụ trách căn cứ ở bên này.
“Sắp xếp rất tốt, dù sao cũng đều vừa mới xuất ngũ, rất tuân theo quy củ. Chỉ có đều là nhiều người muốn đi ra ngoài mà tôi không có cho, có vài người thấy bất mãn, tôi cảm thấy là những người này có hơi ngông cuồng, có lẽ là không tốt cho lắm.” Chu Ngọc Lâm chậm rãi nói.