Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 372: Nhân vật lớn (1)



Có Vương Lực hàng ngày phụ trách toàn bộ công việc ở cửa hàng Xuân Thiên, Diệp Lăng Thiên cũng thoải mái hơn nhiều, anh có thể ngày ngày ngồi trong phòng làm việc trù tính các công việc này, không cần phải ngày nào cũng từ công ty lái xe đi đi về về liên tục.

Hôm đó, Diệp Lăng Thiên đang ở công ty, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Chu Ngọc Lâm, nói rằng ở cửa hàng Xuân Thiên bỗng nhiên có rất nhiều chiến sĩ và sĩ quan tìm đến, anh còn nói, trong số đó còn có một người có quân hàm rất cao, trong quán mọi người đều mù mờ không biết có chuyện gì.

Diệp Lăng Thiên nghe vậy cũng thấy mông lung, rồi nói rằng mình sẽ đến đó ngay. Sau đó, Diệp Lăng Thiên gọi Tiểu Lâm ngồi lên xe mình rồi lái thẳng đến cửa hàng Xuân Thiên.

Khi Diệp Lăng Thiên đến trước cửa đã phát hiện có điều gì đó sai sai, có rất nhiều binh lính đứng trước cửa hàng, còn có cả cảnh sát, tất cả bọn họ đều mang theo súng. Nhìn bọn họ Diệp Lăng Thiên không khỏi nhíu mày.

“Sao thế giám đốc Diệp? Ở đây có chuyện gì vậy?” Cô Tiểu Lâm sợ hãi.

Diệp Lăng Thiên đi thẳng qua đó, anh bị hai binh sĩ chặn lại, cầm súng ngắm vào Diệp Lăng Thiên, lớn giọng quát: “Làm cái gì thế hả? Tránh ra.”

“Làm gì? Tôi phải hỏi các người đang làm gì chứ, đây là cửa hàng của tôi, các người ở đây làm cái gì?” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.

“Chỗ này tạm thời bị phong tỏa, quân đội và lãnh đạo chính phủ của chúng tôi đều đang ở bên trong, bất kì ai cũng không được vào.” Lúc nào, một vị cảnh sát bên cạnh đi đến nói với Diệp Lăng Thiên.

“Các người dựa vào đâu mà đòi phong tỏa cửa hàng của tôi? Để tôi xem xem ai dám cản tôi.” Diệp Lăng Thiên đi thẳng vào trong, lúc đó, một trong số các binh sĩ lấy báng súng định đập vào Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, một tay nắm lấy báng súng đè binh sĩ kia xuống đất trong giây lát, tay cầm khẩu súng chĩa thẳng vào đầu đối phương.

“Bỏ súng xuống.” Ngay sau đó, mười mấy cảnh sát và binh lính đã vây lấy Diệp Lăng Thiên, mười mấy khẩu súng được chĩa thẳng vào đầu anh.

“Á, hiểu nhầm thôi hiểu nhầm thôi, đừng bắn.” Cô Tiểu Lâm bị dọa đến mức mặt mày tái xanh, đứng bên ngoài vòng vây hét lớn.

“Bỏ súng xuống, giơ tay lên, không chúng tôi sẽ nổ súng.” Một binh sĩ trong số đó, có vẻ là đội trưởng, cầm súng hướng thẳng vào đầu Diệp Lăng Thiên, lạnh lùng nói.

“Tôi dám đảm bảo, trước khi tôi chết phải lôi mấy người theo đệm lưng, không tin thì cứ thử xem.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng trả lời, sau đó nói tiếp: “Đưa người của anh đứng sang một bên cho tôi, ở đây là xã hội, không phải trong quân đội. Các người là quân nhân, không phải bọn giặc cướp, đây là xã hội pháp chế đấy. Cửa hàng do tôi mở phải được mở cửa kinh doanh, không có sự cho phép của tôi, ai cho các người phong tỏa chỗ này? Đi vào gọi thủ trưởng của các người ra đây.”

“Anh biết hành động của anh là gì không? Tôi có thể dùng một phát súng bắn chết anh đấy, anh tin không?” Một người đội trưởng cao ngạo nói với Diệp Lăng Thiên.

“Vậy sao? Tôi không tin.” Diệp Lăng Thiên cười lạnh, đột nhiên cơ thể anh di chuyển, trước bao nhiêu người và súng hướng vào mình mà anh hành động rất nhanh, tay cướp lấy khẩu súng từ người đội trưởng vừa chĩa súng vào anh, chân đá vào bụng anh ta, một tay ấn đầu một tay chống súng. Những người còn lại đều bị giật mình bởi một loạt động tác diễn ra quá nhanh, cơ bản bọn họ đều không phản ứng kịp với chuyện vừa xảy ra, mà một lý do khác là họ cũng không dám tùy tiện nổ súng.

“Không được cử động, không chúng tôi sẽ nổ súng.” Một đám người không ngừng hét lên.

“Không phải anh muốn một phát bắn chết tôi sao? Bây giờ xem ai bắn chết ai?” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng hỏi người bị mình dùng súng ấn mạnh đầu xuống đất.

“Có bản lĩnh thì anh lấy súng đánh chết tôi đi, tôi chết thì anh cũng phải chết.”

“Ồ, anh tưởng tôi không dám à?” Diệp Lăng Thiên cầm súng ấn đầu anh ta xuống.

“Dừng tay!” Đúng lúc đó, đột nhiên có một giọng nói vang lên từ cửa cầu thang, Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy ông Lý Đông Sinh và một người đàn ông có tuổi mặc quân phục khác.

“Thu hết súng lại cho tôi!” Ông già kia lạnh lùng ra lệnh.

“Cậu làm gì thế hả? Còn không mau bỏ súng xuống cho tôi.” Lý Đông Sinh thấy dáng vẻ của Diệp Lăng Thiên liền vội vàng nói.

Tất cả binh sĩ và cảnh sát xung quanh đều thu súng lại, chỉ có Diệp Lăng Thiên vẫn đang dí súng vào đầu người lính kia. Nghe thấy Lý Đông Sinh nói vậy, Diệp Lăng Thiên cười lạnh lùng một tiếng, rồi thu súng lại, đưa trả cho chủ nhân của nó, cũng là binh sĩ đầu tiên bị Diệp Lăng Thiên đánh ngã xuống đất, sau đó nói với anh ta: “Súng là sinh mệnh của người lính, là một quân nhân, đầu tiên phải đảm bảo mình đang giữ chặt súng của mình, nếu không thì không xứng đáng làm lính đâu, về rèn luyện cẩn thận đi.”

“Nói hay lắm, thanh niên, cậu là ai thế?” Ông già nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó bước qua chỗ anh.

“Thủ trưởng, đừng qua đó, người này rất nguy hiểm.” Binh sĩ vừa được thả ra thấy ông già muốn đi qua đó thì lập tức cầm súng ra chặn trước mặt ông.

“Nếu anh ta muốn giết tôi thì chả giết từ lâu rồi, chỉ dựa vào mấy người các anh không ngăn được anh ta đâu.” Ông lão cười, sau đó nói tiệp: “Bỏ súng xuống đi nào.”

“Diệp Lăng Thiên, may qua đây gặp thủ trưởng.” Lý Đông Sinh vội vàng bảo.

“Diệp Lăng Thiên? Ông nói ông chủ của cửa hàng này chính là cậu ta sao, khá lắm khá lắm, không hổ là người được lão quỷ huấn luyện ra, quả nhiên rất xuất sắc.” Ông lão vội vã gật đầu nói.

“Chào thủ trưởng.” Diệp Lăng Thiên nhìn ông già này, nghe thấy ông ta nhắc đến từ lão quỷ, thế là anh cung kính thực hiện kiểu chào quân đội với ông ta.

“Chào cậu, cậu đã giải ngũ rồi, không cần phải thực hiện lễ nghi như vậy đâu.” Ông già cũng chào lại Diệp Lăng Thiên.

“Một ngày là lính, cả đời là lính mà.” Diệp Lăng Thiên thờ ơ đáp lại, nhưng sau đó lại hỏi tiếp: “Thủ trưởng, tôi có điều này muốn hỏi ông.”

“Cậu hỏi đi.” Ông lão đứng trước mặt Diệp Lăng Thiên nói.

“Tại sao các ông lại phong tỏa cửa hàng của tôi? Cho hỏi tôi đã phạm phải tội lỗi gì sao? Chúng tôi mở cửa kinh doanh, không vi phạm quy định pháp luật, kinh doanh, làm ăn đàng hoàng, kính già yêu trẻ. Mấy người ban ngày ban mặt cầm súng phong tỏa cửa hàng cửa tôi, không cho bất cứ ai đi vào, tôi hi vọng thủ trưởng có thể cho tôi câu trả lời, trong cửa hàng của chúng tôi có hơn 80 nhân viên, công ty chúng tôi có hơn một trăm nhân viên, xin hỏi, các ông phong tỏa cửa hàng không cho khách hàng vào mua sắm, vậy thì bao nhiêu nhân viên của chúng tôi biết sống bằng cái gì?”

“Diệp Lăng Thiên, nói năng kiểu gì thế.” Lý Đông Sinh vội vàng nháy mắt với Diệp Lăng Thiên.”

“Phong tỏa? Các anh phong tỏa cửa hàng này sao?” Ông lão cau mày hỏi người đội trưởng kia.

“Chúng… chúng tôi muốn đảm bảo an toàn cho ngài thôi.” Đội trưởng lúng túng trả lời.

“Trơ tráo, liều lĩnh. Cậu ta nói rất đúng, người ta mở cửa làm ăn, các anh dựa vào đâu mà đòi phong tỏa? Ai cho các anh cái quyền đấy? Đây là xã hội, không phải quân đội, ai cho các anh tùy tiện làm như vậy? Tất cả thu súng lại, quay về xe cho tôi. Có cảnh sát ở đây là được rồi. Không cần cả đống người mặt mày hung tợn đứng đây ảnh hưởng đến việc làm ăn của người khác.” Ông lão tức giận nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv