“Nếm thử đi, đây là những món ăn bán chạy ở trong cửa hàng, mấy món này đều là do Chu Ngọc Lâm đã nghiên cứu ra trong tuần này đó, cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nướng qua đâu, mà hôm nay là lần đầu tiên làm. Em nếm thử xem, xem xem ăn có ngon hay không.” Diệp Lăng Thiên nói với Lý Vũ Hân.
“Wow, ăn thật là ngon.” Sau khi Lý Vũ Hân ăn thử thì cười khúc khích, cười giống như là một đứa nhỏ.
“Trước kia mẹ tôi đã từng nói ăn tết thì nhất định phải có cá, đại biểu mỗi năm đều dư dả, phải có gà, đại biểu cho gia đình sung túc thịnh vượng. Bữa cơm tất niên của chúng ta không có cá, thứ này lại ở trong kho hàng không có hàng tồn, nhưng mà chúng ta có gà, có thịt heo, có thịt dê, còn có nhiều đồ vật như vậy, cho nên năm nay trôi qua cũng không tính là keo kiệt có đúng hay không?” Diệp Lăng Thiên vui đùa nói, anh chỉ uống rượu, rất ít ăn đồ ăn.
“Sao anh lại không ăn vậy, ăn ngon lắm đó.” Khẩu vị của Lý Vũ Hân bùng phát, ăn từng ngụm từng ngụm.
“Tôi không ăn được nữa, tôi đã ăn cơm tối xong rồi, sao có thể ăn được.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Nghe thấy cái này, Lý Vũ Hân bỗng nhiên lại hơi áy náy: “Đúng rồi, ngược lại là tôi quên mất anh đang ăn cơm tất niên. Xin lỗi nha, tôi không nên gọi điện thoại cho anh, tối đêm giao thừa mà còn gọi anh ra ngoài, còn kêu anh làm đồ ăn cho tôi nữa chứ.”
“Em không gọi điện thoại cho tôi thì em phải làm sao bây giờ đây, chuẩn bị đói một đêm à? Đói bụng ghé đầu ở bên cửa sổ nhìn năm này trôi qua năm mới?” Diệp Lăng Thiên cười nói, lại gắp một miếng thịt cho Lý Vũ Hân.
“Không biết nữa, có lẽ là vậy.” Nhớ đến ba của mình đang ở bệnh viện, trong lòng của Lý Vũ Hân vừa chua xót vừa đau đớn, sau đó lại nói: “Cảm ơn anh đã ở bên cạnh của tôi, nếu không thì năm nay tôi không biết phải sống như thế nào, ba chính là người thân duy nhất của tôi, mặc dù tôi tự nhận bản thân tôi rất kiên cường, tôi cũng đã trưởng thành rồi, nhưng mà sau khi ông ấy ngã xuống thì tôi mới phát hiện ra thật ra tôi rất yếu đuối, tôi căn bản cũng chưa trưởng thành, tôi vẫn luôn sống dưới sự che chở của ông ấy, một khi trong cuộc sống này không còn ông ấy nữa thì trong lòng của tôi liền hỗn loạn cực kỳ, chuyện gì cũng không làm được, chuyện gì cũng không biết làm.”
“Nhìn đi kìa.” Diệp Lăng Thiên chỉ ra ngoài cửa sổ rồi nói.
“Nhìn cái gì vậy?” Lý Vũ Hân thuận theo ngón tay của Diệp Lăng Thiên mà nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy ở trên quảng trường có rất nhiều trẻ con, bọn nhỏ đang chơi đùa đồ chơi ở trên quảng trường, đèn lồng và pháo hoa được đặt ở đó, bọn nhỏ đuổi theo chơi đùa, có rất nhiều ba mẹ đang đứng ở bên cạnh, trên mặt của bọn họ đều lộ ra nụ cười tươi rói.
“Đúng đó, thật là hâm mộ bọn họ mà.” Lý Vũ Hân có chút xúc động.
“Tôi nhớ lúc mà tôi còn bé, vào lúc cuối năm, bởi vì điều kiện không tốt cho nên đi tắm phải đến nhà vệ sinh công cộng để tắm, mỗi một người trong mỗi một gia đình lúc ăn tết thì đều muốn đến đó tắm rửa, trời vừa tối căn bản không có chỗ nào, có chen cũng không thể chen vào được. Cho nên mẹ của tôi đã để tôi và Diệp Sương đi tắm vào mỗi buổi chiều ba mươi tết, sau khi tắm rửa xong thì được mặc quần áo mới.”
“Khi đó quần áo mới của tôi phần lớn đều là do mẹ tôi sửa lại quần áo cũ hoặc là đồ cũ của bà ấy, tự tay làm cho chúng tôi, không có cách nào khác, bởi vì trong nhà của tôi nghèo, căn bản cũng không mua nổi quần áo mới. Mẹ của tôi rất khéo tay, quần áo được làm ra rất xinh đẹp, lúc đó còn nhỏ, cuối năm điều mà tôi mong đợi nhất đó chính là những bộ quần áo mới.”
“Buổi tối sau khi ăn xong cơm tất niên, tôi đều dẫn theo Diệp Sương đi ra ngoài chơi. Lúc đó trong khu nhà mà chúng tôi sống toàn bộ đều là những công nhân trong công xưởng, có rất nhiều trẻ con, sau khi cơm nước xong xuôi rồi thì tất cả các đứa nhỏ đều đi ra ngoài chơi đùa ở phía trước tòa nhà. Khi đó chúng tôi không có pháo hoa đâu, cảm giác lúc đó còn chưa có vật này đấy, cái mà chúng tôi chơi chính là pháo, làm nổ từng cái từng cái pháo trong một dây pháo dài, cầm trên tay thả xuống, rất là nguy hiểm, nhưng mà cũng rất kích thích. Trên cơ bản thì chỉ có mấy đứa con trai mới dám chơi thôi.”
“Diệp Sương rất nhỏ, rất muốn thả, nhưng mà lại sợ, cho nên lần nào cũng đều trốn ở đằng sau mông của tôi kêu tôi thả. Đương nhiên lúc đó còn có rất nhiều trò chơi khác, dù sao thì cũng cứ luôn chơi đùa, trên cơ bản là phải chơi đến rạng sáng ba bốn giờ thì mới chịu bỏ qua, mà nói chung thì tối đêm hôm đó mấy người lớn cũng sẽ không quản chúng tôi, để cho chúng tôi chơi điên cuồng. Bây giờ suy nghĩ lại một chút, tuy là lúc đó nghèo, nhưng mà cuộc sống quả thật là vui vẻ nhất.” Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc, nhìn bọn nhỏ đang chơi đùa ở trên quảng trường bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói.
“Đi với tôi đến một nơi đi có được hay không?” Lý Vũ Hân bỗng nhiên lại nói.
“Đi đâu vậy?”
“Kêu anh đi theo thì anh cứ đi theo đi, còn kịp đó.” Lý Vũ Hân nhìn điện thoại một chút, sau đó đứng dậy trực tiếp vươn tay ra nắm chặt lấy tay của Diệp Lăng Thiên đi ra ngoài.
“Chờ một lát đã, để tôi đóng cửa hàng lại, khóa cửa lại.” Diệp Lăng Thiên nói xong, hai người dọn dẹp đồ đạc ở trong tiệm, một lát sau khóa cửa lại liền xuống lầu lấy xe, Lý Vũ Hân chỉ đường để Diệp Lăng Thiên lái xe.
Không bao lâu sau xe liền chạy đến bờ sông, làm cho Diệp Lăng Thiên kinh ngạc chính là ở trên bờ sông có không ít người đang đứng đó trên, cơ bản đều là những đôi vợ chồng hoặc là người yêu với nhau.
“Đến đây làm gì vậy?” Diệp Lăng Thiên nghi hoặc hỏi.
“Chờ một lát nữa thì anh sẽ biết thôi, đến đó đi, tìm một vị trí.” Lý Vũ Hân nói xong lại lôi kéo tay của Diệp Lăng Thiên lần nữa, cứ ôm lấy tay của Diệp Lăng Thiên mà đi, hai người giống như là một đôi tình nhân, hai người không hề cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, cực kỳ tự nhiên, giống như bản thân của hai người bọn họ cũng giống như là những đôi tình nhân ở bên cạnh.
“Anh có nhìn thấy cái tháp đồng hồ đó không?” Lý Vũ Hân chỉ vào cái tháp chuông đồng hồ ở phía xa bên phía bờ sông.
“Ừ, cái tháp chuông này đã có từ nhiều năm rồi đúng không? Hồi lúc nhỏ tôi đến chỗ này chơi thì nó đã có ở đây rồi, hình như là kiến trúc của thời nhà thanh, hàng năm dùng để thờ thần sông.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Đúng vậy, hình như là như thế đó. Đi thôi, chúng ta qua bên kia đi.” Lý Vũ Hân ôm lấy cánh tay của Diệp Lăng Thiên đi qua bên kia.
“Có lạnh lắm không?” Diệp Lăng Thiên hỏi, bây giờ đã hơn mười một giờ giờ khuya rồi, lại đang ở bên bờ sông, nước sông cũng đã đóng băng lại, cực kì lạnh.
“Có một chút.” Lý Vũ Hân ôm chặt Diệp Lăng Thiên rồi nói.
Diệp Lăng Thiên nói xong thì cởi áo khoác ở trên người của mình xuống, khoác lên trên người của Lý Vũ Hân.
“Anh làm cái gì vậy, trời lạnh như vậy anh lại cởi áo, anh sẽ bị đông lạnh đó, mau mặc vào đi!” Lý Vũ Hân vội vàng nói.
“Sờ thử một chút xem tay của hai chúng ta ai lạnh hơn ai?” Diệp Lăng Thiên vươn tay ra nắm chặt lấy tay của Lý Vũ Hân, quả nghiên tay của anh còn ấm áp hơn so với Lý Vũ Hân rất nhiều.
“Anh mà lạnh cóng thì làm sao bây giờ đây?” Lý Vũ Hân đỏ mặt hỏi.
“Dù sao thì so với việc em bị lạnh còn tốt hơn mà.” Diệp Lăng Thiên mẹ giọng nói, sau đó chậm rãi đi cùng với Lý Vũ Hân về phía tháp chuông.
“Sắp bắt đầu rồi đó.” Lý Vũ Hân cầm điện thoại nhìn.
“Cái gì vậy?”
Bỗng nhiên tất cả những người ở bên bờ sông bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, lập tức liền nghe thấy có người đang dùng micro phone hô hào ở trên gác chuông: “Còn một phút nữa!”
Diệp Lăng Thiên cũng nhìn đồng hồ, lúc này đúng thật là đã mười một giờ năm mươi chín phút rồi, sắp qua năm mới rồi ư?
“Ba mươi giây nữa.”
“Chuẩn bị gõ chuông thôi, mười…” Chỉ nghe thấy âm thanh của người nào đó không nhìn thấy mặt ở trong microphone hô hào, vừa mới hô xong liền nghe thấy được tiếng chuông thanh thúy, sau đó gần như là tất cả mọi người đều hô hào theo: “Chín, tám, bảy…” Mỗi một tiếng hô thì sẽ truyền đến một tiếng chuông thanh thúy.