Người dẫn chương trình Xuân Vãn và các tiết mục đã tạo ra bầu không khí, thật sự thể cảm giác được không khí ăn Tết. Mỗi năm vào thời điểm giao thời thì trong lòng luôn cảm thấy vô cùng phiền muộn và cô đơn, cho dù một người làm việc ở bên ngoài thì cũng mong muốn quay về nhà, mà lúc ở nhà thì trong lòng vô cùng yên tình và an lành.
Đúng lúc này, điện thoại Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên vang lên, Diệp Lăng Thiên nhìn số điện thoại, là Lý Vũ Hân gọi tới, Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương đang vui vẻ xem tivi ở bên cạnh, anh cầm điện thoại đi đến ban công nghe máy.
“Alo.”
“Anh… Đang làm gì vậy?”
“Ở nhà chương trình Xuân Vãn, em thì sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Ở bệnh viện.” Lý Vũ Hân thở dài trả lời.
“Ở bệnh viện? Ba em vẫn chưa tốt lên sao?” Diệp Lăng Thiên kinh ngạc hỏi.
“Lăng Thiên, một mình tôi ở bệnh viện thật là sợ cũng rất cô đơn.” Lý Vũ Hân không trả lời Diệp Lăng Thiên, bỗng nhiên vừa nói vừa khóc.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau đó hỏi: “Bệnh viện nào?”
“Đại học y dược số một.”
“Được, em ở đó, tôi lập tức đến đó tìm em.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì cầm ví tiền và chìa khóa xe, anh nói với Diệp Sương: “Diệp Sương, em ở nhà xem tivi nhé, anh có việc phải đi ra ngoài.”
“Cái gì? Anh, tối nay là giao thừa, bây giờ anh đi ra ngoài là có chuyện gì?” Diệp Sương kinh ngạc hỏi.
“Anh có việc phải đi ra ngoài, em xem tivi đi, buổi tối anh sẽ trở về. Đúng rồi, em không cần chờ anh, xem tivi xong thì ngủ đi, sáng mai chúng ta đến mộ của ba mẹ chúc Tết.”
Diệp Lăng Thiên không nói thêm, đi giày rồi ra cửa. Anh xuống lầu lái xe đi, trên đường thưa thớt chỉ có mấy chiếc xe, Diệp Lăng Thiên chưa từng thấy giao thông của thành phố A thuận lợi như thế. Dù sao bây giờ sắp giao thừa, ai cũng ở nhà đoàn viên với gia đình, rất ít người đi ra ngoài vào buổi tối giống như Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên thuận lợi đi tới bệnh viện, bình thường bệnh viện vốn náo nhiệt cũng vắng vẻ rất nhiều, thưa thớt vài người, có không ít y tá và nhân viên y tế, nhưng đa số đều chơi điện thoại, gần qua năm mới vẫn tăng ca nên tâm trạng không hề tốt.
Diệp Lăng Thiên dựa theo Lý Vũ Hân nói đi tới phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn xem số phòng bệnh bên ngoài, sau đó đẩy cửa đi vào. Phòng bệnh rất lớn cũng rất sang trọng, giống như một căn phòng, bên trong có rất nhiều thiết bị chữa bệnh. Bên ngoài là phòng bệnh, còn có một phòng cho người nhà, trong phòng khách cũng có sô pha và tivi.
Diệp Lăng Thiên đi tới thì Lý Vũ Hân một mình đứng ngây người bên cạnh cửa sổ phòng bệnh, mà Lý Tiên Nguyên nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, hiển nhiên vẫn đang ở trong trạng thái hôn mê, trên người gắn rất nhiều máy móc và truyền dịch. Diệp Lăng Thiên nhìn vậy thì nhíu mày, không giống như là bệnh nhẹ.
Lý Vũ Hân nghe thấy tiếng động nên vội vàng xoay người, Diệp Lăng Thiên thấy hai mắt Lý Vũ Hân hồng hồng, khóe mắt vẫn còn nước mắt. Sau khi cô thấy Diệp Lăng Thiên thì nhanh chóng lau nước mắt, giả vờ như không có việc gì đi tới bên cạnh Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên đi tới trước giường bệnh nhìn Lý Tiên Nguyên hỏi: “Bệnh gì?”
“Nhồi máu não và xuất huyết não.”
“Rất nghiêm trọng sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Rất nghiêm trọng, nhồi máu não bệnh cũ, ông ấy vẫn luôn uống thuốc duy trì, nhưng bệnh này không thể trị hết được, chỉ có thể từ từ điều trị, nhưng ông vẫn luôn làm việc, liều mạng làm việc, hơn nữa gần đây có quá nhiều chuyện, tâm trạng không được tốt nên lại tái phát, mà còn rất nghiêm trọng, cộng thêm xuất huyết não, diện tích xuất huyết rất lớn.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói, sau đó lại nói: “Từ khi nằm viện đến bây giờ đã hơn nửa tháng, ông ấy vẫn hôn mê, có lần tỉnh lại nhưng mấy ngày trước lại hôn mê.”
“Bác sĩ nói thế nào?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Tôi đã mời bác sĩ tốt nhất, có một người từ nước ngoài trở về, nhưng vẫn không có cách nào khác, chỉ có thể từ từ điều trị, tất cả phải dựa vào may mắn, nếu may mắn thì thông qua thời gian dài điều trị sẽ chuyển biến tốt đẹp. Nếu không may mắn thì có lẽ sẽ luôn hôn mê, cuối cùng là •••• chết.” Lý Vũ Hân nói đến đây thì nước mắt lại chảy ra. . ngôn tình hoàn
Diệp Lăng Thiên vô cùng kinh ngạc, không nói gì, anh nhìn Lý Vũ Hân khóc thút thít thì rất đau lòng, không biết vì sao anh lại đưa tay ôm lấy Lý Vũ Hân nói: “Ở hiền gặp lành, sẽ không có việc gì.”
Lý Vũ Hân được Diệp Lăng Thiên ôm vào lòng thì bỗng nhiên khóc càng lớn hơn, ôm chặt lấy Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên thở dài, ôm chặt Lý Vũ Hân vào lòng. Anh nhìn Lý Tiên Nguyên đang hôn mê trên giường, mái tóc đã bạc trắng, Diệp Lăng Thiên không nhịn được có chút đau lòng.
Lý Vũ Hân khóc thật lâu, có thể thấy được trong lòng cô đau khổ thế nào. Cô không có ai có thể nhờ giúp đỡ, không có người nhà, chỉ có một mình cô. Diệp Lăng Thiên có thể hiểu được sự bất lực và đau buồn của cô.
Cuối cùng, Lý Vũ Hân chui ra khỏi lòng Diệp Lăng Thiên, nước mắt đã làm ướt quần áo của Diệp Lăng Thiên, anh rút hai tờ giấy khăn đưa cho Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân chậm rãi lau nước mắt.
Diệp Lăng Thiên đi đến bên cửa sổ châm điếu thuốc, chậm rãi hỏi Lý Vũ Hân: “Vì sao em không nói sớm với tôi?”
“Khi ông ấy tái phát bệnh thì đúng lúc trong cửa hàng của anh xảy ra chuyện, tôi không nghĩ quấy rầy anh vì chuyện này. Mặt khác, ông ấy cũng không cho tôi nói với bất cứ ai.” Lý Vũ Hân đi tới, đứng bên cạnh Diệp Lăng Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
“Vì sao?”
“Bởi vì ông ấy không thể ngã xuống, ít nhất không thể để người trong công ty biết ông ấy hôn mê.”
Lý Vũ Hân chậm rãi nói, sau đó lại nói: “Sau khi ông ấy nhập viện hai ngày thì tỉnh lại hỏi tôi bệnh tình của mình, tôi vốn định giấu giếm, nhưng ông ấy rất nghiêm túc khiến tôi phải nói sự thật, tôi cũng chỉ có thể nói với ông ấy.”
“Cuối cùng ông ấy nói với tôi không được nói bệnh tình cho người khác, nhất định phải giấu tin tức này đi, có thể giấu bao lâu thì giấu. Hiện tại tình hình công ty rất tệ, quá nhiều người không ủng hộ tập đoàn, vốn luôn gây chuyện, tất cả đang đè nặng lên ông ấy, nếu bọn họ biết ông ấy ngã bệnh, còn nghiêm trọng như vậy thì những người này chắc chắn sẽ nhân cơ hội gây sóng gió, tập đoàn phá sản cũng không còn xa.”
“Hơn nữa ông ấy cũng nói với tôi, trong tập đoàn có nội gián, ông ấy cũng không thể chắc chắn nội gián là ai, cho nên nói tôi phải phong tỏa tin tức này, không được nói cho bất cứ ai, nói với người ngoài là ông ấy đi châu Âu. Ban ngày tôi phải đến tập đoàn đi làm, giả vờ như không có chuyện gì, cố gắng cùng với mấy người trung thành tiếp tục làm cho tập đoàn hoạt động. Nhưng tôi không biết có thể duy trì được bao lâu, càng không biết tin tức này có thể giấu giếm được bao lâu, ông ấy đã lâu rồi không xuất hiện, hiện tại mọi người đều suy đoán, mỗi ngày đều có người đến tìm tôi hỏi tin tức của ông ấy, tôi có áp lực rất lớn, tôi cảm thấy mình không thể chống đỡ được bao lâu.” Lý Vũ Hân vừa nói, nước mắt lại chảy ra.