Dư luận thật ra giống như hồng hoang cự thú, mặc dù nó là những đốm lửa nhỏ, nhưng không cần bao lâu, một truyền mười mười truyền trăm, lập tức có thể hình thành thế lửa lớn, Diệp Lăng Thiên hiểu đạo lý này, tin chắc Văn Vũ luôn lăn lộn trên thương trường cũng sẽ hiểu sâu sắc đạo lý này, nếu không sẽ không dùng chiêu này đối với Diệp Lăng Thiên, mà một chiêu gần như đánh trúng tử huyệt của Diệp Lăng Thiên, là muốn khiến Diệp Lăng Thiên chết.
Sáng hôm sau, Diệp Lăng Thiên đích thân đến hai quán ăn xem thử, sau đó gọi Chu Ngọc Lâm và Vương Lực qua, triển khai vài nhiệm vụ.
“Bắt đầu từ hôm nay, tiến hành cải tạo quán. Đầu tiên, phá bỏ tất cả bức tường của cửa phòng bếp, thay toàn bộ thành thủy tinh, làm thành nhà bếp kiểu mở, phải để khách hàng bên ngoài vừa nhìn thì có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình trong nhà bếp. Còn nữa, trong đại sảnh của quán Xuân Thiên lắp đặt hai màn hình TV cỡ lớn, tầng 1 và tầng 2 của quán Du Lâm mỗi tầng lắp một cái, phát động thái của cả nhà bếp.”
“Thứ ba, mỗi nhân viên phục vụ và đầu bếp, tất cả các nhân viên đều phải đeo bảng tên có ghi chức vụ của mình ở trước ngực, ngoài ra thống nhất giấy khám sức khỏe đeo trên người. Thứ tư, tăng thêm vị trí kiểm tra viên, mỗi một đĩa đồ ăn trước khi đi ra khỏi bếp nhất định phải thông qua kiểm tra của nhân viên kiểm tra, vệ sinh cùng màu sắc không đủ tiêu chuẩn thì bỏ đi làm lại, hơn nữa, truy cứu trách nhiệm của đầu bếp làm ra nó. Thứ năm, sau này quán sẽ chú trong đến vệ sinh và cách phục vụ, hãy làm mọi thứ để đạt được hiệu quả cao nhất về vệ sinh.” Diệp Lăng Thiên trực tiếp nói với Chu Ngọc Lâm và Vương Lực.
“Như… như này quá hà khắc rồi.” Chu Ngọc Lâm có hơi líu lưỡi, sau đó hỏi: “Biến nhà bếp thành nhà bếp công khai như thế thật sự tốt sao?”
“Không phải tốt hay không, mà tình huống trước mắt chúng ta bắt buộc phải làm như thế. Các cậu có thể còn không biết, chuyện hôm qua đã lên TV rồi, bây giờ người dân của thành phố A có thể đều đã biết vệ sinh của quán chúng ta có vấn đề, nếu như chúng ta còn không làm động tác gì thì sau này ai còn dám đến quán chúng ta ăn nữa. Chúng ta bây giờ chính là loại tình trạng này.” Diệp Lăng Thiên đen mặt nói.
“Cải tạo do công ty phụ trách, các cậu phụ trách phối hợp. Cho tất cả các nhân viên quét dọn quán trong khoảng thời gian ngừng kinh doanh, bắt buộc phải bảo đảm trong quán sạch sẽ.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì đi, chuyện anh cần phải làm còn rất nhiều.
Sau đó, Diệp Lăng Thiên đích thân chạy đến Chi cục An đoàn vệ sinh thực phẩm, nhưng ở Chi cục An đoàn vệ sinh thực phẩm tìm cả một ngày, căn bản không có ai để ý anh, cuối cùng tìm được người chuyên xử lý chuyện này, sau khi Diệp Lăng Thiên đưa giấy phạt, Diệp Lăng Thiên hỏi anh ta từ nào có thể đến kiểm tra lại, kết quả đưa ra không chắc chắn, sẽ sắp xếp thời gian cho người qua đó, đại khái khoảng nửa tháng.
Vừa nghe thấy nửa tháng, Diệp Lăng Thiên bỗng nhíu mày, thời gian nửa tháng thật sự quá lâu, tổn thất đối với quán thật sự cũng quá lớn, anh nhẫn nhịn xin, nhưng người ta căn bản không để ý anh, cuối cùng ngay cả người cũng không thấy.
Nhìn thấy thái độ của nhân viên công tác, Diệp Lăng Thiên càng kiên định với thái độ mình muốn kiện ra tòa.
Ra ngoài tìm mấy văn phòng luật sư, nhưng căn bản không có ai chịu nhận. Điểm này Diệp Lăng Thiên cũng sớm đã đoán được rồi.
Tâm trạng của Diệp Lăng Thiên không phải quá tốt, lái xe về nhà, ở cửa nhà thì nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh cùng Diệp Sương ở trong bếp nấu cơm.
“Cô sao lại đến rồi?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày hỏi.
“Con người anh rốt cuộc có biết nói chuyện không? Sao hả? Không hoan nghênh? Không hoan nghênh vậy thì tôi đi.” Hứa Hiểu Tinh tức giận nói.
“Tôi không phải có ý đó.” Diệp Lăng Thiên có hơi ngại ngùng, sau đó hỏi: “Không phải nói cô còn chưa khỏe đừng đi lại lung tung mà, bụng của cô còn vết mổ đó.”
“Biết rồi, tôi rất chú ý, không làm gì nặng nhọc cả, còn anh thì sao? Lại đây, hỏi anh đó.” Hứa Hiểu Tinh nói rồi đi ra khỏi phòng bếp, đến sô pha ngồi, hỏi Diệp Lăng Thiên: “Tình hình hôm nay như thế nào?”
“Tình hình gì?”
“Anh nói tình hình gì? Còn giả ngốc với tôi?” Hứa Hiểu Tinh không khách khí hỏi.
“Khá tốt.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
“Khá tốt là cách hay gì? Chắc là không thuận lợi rồi.” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
“Coi như thế, đến Chi cục An đoàn vệ sinh thực phẩm, tìm mất một ngày, đưa phiếu phạt rồi, nhưng không cho tôi một câu trả lời chính xác, nói đại khái nửa tháng sau mới đến kiểm tra lại.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
“Nửa tháng? Lâu như vậy sao? Bọn họ có thái độ gì đây? Đây không phải không quan tâm sống chết của người ta hay sao? Nửa tháng phải tổn thất bao nhiêu? Tiền thuê mặt bằng, lương nhân viên… cộng lại phải tốn cả tỷ.” Hứa Hiểu Tinh tức giận nói.
“Không sao, những chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa, hôm qua tôi không phải nói cô không cần quan tâm tới mấy chuyện này sao?”
“Tôi sao có thể không quan tâm được chứ? Tôi hồi sáng đến đây, biết anh bận, cũng không dám gọi điện cho anh, sau khi tan làm cùng Diệp Sương về đây đợi anh. Anh không phải nói muốn kiện bọn họ hay sao?”
“Ừm, chỉ là chuyện này không gấp được, đầu tiên nếu mở lại quán trước đã.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
“Tôi hôm nay gọi điện cho Văn Vũ rồi.” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên nói.
“Cô gọi điện cho anh ta làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ muốn chửi anh ta một bận, xả giận.”
“Xả giận rồi chứ?”
“Không có, càng tức hơn.” Hứa Hiểu Tinh tức phì phò nói.
Diệp Lăng Thiên cười cười, nói: “Cô hà tất phải như thế chứ?”
“Anh biết anh ta nói thế nào không? Anh ta nói anh ta chính là muốn để anh nhìn cho rõ, anh ta và anh ai mới là đàn ông đứng đầu trong chuỗi sinh vật, ai mới là người đàn ông hợp với tôi hơn. Anh ta nói, kêu anh ta tha cho anh cũng được, chỉ cần anh từ nay về sau cút khỏi thành phố A anh ta bảo đảm sau này sẽ không tiếp tục tìm anh gây chuyện nữa, nước sông không phạm nước giếng. Anh nói, đây là lời con người nói hay sao? Anh ta coi đây là gì? Quay phim chắc?” Hứa Hiểu Tinh càng nói càng tức.
“Nói thế nào đó là chuyện của anh ta, cô hà tất gì phải tức giận.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt mỉm cười nói.
“Anh sao một chút cũng không tức giận vậy? Đây không giống phong cách của anh.”
“Không gì đáng phải tức giận, ăn cơm đi.” Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó đến bàn ăn bắt đầu ăn cơm.
“Vậy anh bây giờ chuẩn bị làm như thế nào? Hay là đi tìm lãnh đạo của Chi cục An đoàn vệ sinh thực phẩm rút phong bì để họ châm trước chuyện này cho chúng ta?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
“Đây cũng là một cách, nhưng cô cũng biết, tôi chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này.” Diệp Lăng Thiên bất lực nói.
“Cũng phải, anh nếu như có thể làm ra loại chuyện này thì không phải là Diệp Lăng Thiên rồi, nhưng chuyện này có thể có cách gì giải quyết đây?” Hứa Hiểu Tinh gật đầu nói, đáp án của Diệp Lăng Thiên thật ra trong dự liệu của cô ta, Diệp Lăng Thiên chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện này.