Sự thật đã chứng minh, khi đang sửa chữa, việc làm ăn của cửa hàng cũng không bị ảnh hưởng lớn gì, sau nửa tháng, việc làm ăn của cửa hàng này của Diệp Lăng Thiên cũng chính thức đi vào quỹ đạo, bắt đầu ổn định lại
Từ thứ hai đến thứ năm, mỗi ngày doanh thu đều ở mức trên dưới ba trăm ba mươi ba triệu, thỉnh thoảng là ba trăm triệu, thỉnh thoảng có thể hơn ba trăm sáu mươi triệu.
Thứ sáu khoảng bốn trăm tám mươi triệu, thứ bảy khoảng năm trăm bảy mươi triệu, chủ nhật ít hơn một chút, khoảng ba trăm chín mươi triệu. Hàng ngày, Diệp Lăng Thiên vẫn đến cửa hàng, nhưng không còn là từ sáng sớm đến tối, khi đến cũng không làm gì ngoài tìm Vương Lực, để Vương Lực báo cáo công việc, chủ yếu là dạy cách làm việc cho Vương Lực.
Khi Vương Lực tiếp nhận công việc được khoảng gần hai mươi ngày, Diệp Lăng Thiên tuyên bố đề bạt Vương Lực làm cửa hàng trưởng cửa hàng, mặt khác, cũng tăng tiền lương cho hai quản lý Vương Hân, Chu Ngọc Lâm, lương hàng tháng của mỗi người là hai mươi bốn triệu, ngoài ra còn có tiền thưởng, mặt khác, chia cho hai người hai phần trăm hoa hồng của cửa hàng.
Diệp Lăng Thiên sẽ không bạc đãi người đi theo mình, đặc biệt là hai người Chu Ngọc Lâm và Vương Hân, họ đã cống hiến rất lớn cho cửa hàng, giờ Diệp Lăng Thiên anh đã kiếm được tiền, tất nhiên sẽ tăng lương cho bọn họ.
Cuối tháng, Vương Lực tìm đến Diệp Lăng Thiên, đề xuất phát hành thẻ VIP của cửa hàng và thực hiện chế độ thẻ VIP.
Theo ý tưởng của Vương Lực, nếu khách hàng một lần có thể chi tiêu một triệu 5 thì sẽ nhận được một thẻ VIP, lần sau cầm thẻ VIP này tới chi tiêu thì có thể giảm giá 10%, hơn nữa có điểm tích lũy, chi tiêu 3000 đồng thì sẽ nhận được một điểm tích lũy, tính gộp lại đến năm nghìn điểm tích lũy thì có thể miễn phí thăng cấp thành người sử dụng thẻ bạc, người sử dụng thẻ bạc có thể được ưu đãi giảm giá còn 20%. Thẻ bạc tính gộp lại đến 10 nghìn điểm tích lũy thì có thể đổi thành thẻ vàng, thẻ vàng sẽ được ưu đãi giảm giá 30%.
Ban đầu, Diệp Lăng Thiên cũng không thật muốn thực hiện chính sách đó, dù sao, anh cảm thấy làm như vậy không có tác dụng lắm, mà lại tốn thời gian sức lực, dù sao không ai có thể ngày nào cũng ăn đồ nướng, một tuần đến ăn một lần đã coi là người vô cùng thích ăn đồ nướng rồi, năm ngàn điểm tích lũy chính là mươi lăm triệu, có mấy người có thể chi tiêu ở cả hàng gộp lại lên đến mươi lăm triệu, nên mọi người sẽ không cảm thấy hứng thú với thẻ VIP này.
Nhưng Vương Lực nói có mấy người gần như cách mấy ngày lại rủ bạn bè tới ăn một lần, chi tiêu của bọn họ gộp lại đã đạt đến hơn chín triệu rồi, nên Diệp Lăng Thiên ủng hộ đề nghị của Vương Lực. Trên thế giới này đúng là tồn tại người đam mê đồ nướng, trong đó còn có một người mà Diệp Lăng Thiên quen, chính là ông chủ trước kia anh bày quầy đồ nướng, không biết sao ông ta lại trở thành khách quen của cửa hàng này.
Tất nhiên, chỉ có thể nói Diệp Lăng Thiên là người biết đặt mình vào vị trí người khác, thích kết giao bạn bè, chuyện bọn họ thích nhất không ngoài đêm hôm khuya khoắt rủ một đám bạn, tập trung một chỗ nói chuyện phiếm ăn đồ nướng uống bia, cảm giác này rất đặc biệt, dù anh ăn gì cũng không thể có được cảm giác mà ăn đồ nướng mang đến.
Một nguyên nhân khác chính là yêu cầu đối với hương vị đồ nướng của Chu Ngọc Lâm hết sức nghiêm ngặt, đối với mỗi một xiên đồ nướng đầu bếp đều phải nướng nghiêm túc, nên hương vị của đồ nướng cửa hàng khá ngon, rất nhiều người thích ăn đồ nướng ở đây. Đến cuối tháng, rốt cục đã làm xong toàn bộ phòng riêng, Diệp Lăng Thiên và Vương Lực đưa ra quy định đối với phòng riêng, phòng riêng không gọi phòng riêng mà gọi là phòng VIP. Tổng cộng có năm phòng VIP, chi tiêu thấp nhất ở mỗi phòng là ba triệu, Chỉ cần anh yêu cầu phòng riêng thì dù anh không ăn nhiều như vậy, nhưng thấp nhất vẫn phải trả ba triệu, đây cũng là một biện pháp thu về chi phí.
Ngày cuối cùng của tháng, Diệp Lăng Thiên ngồi rất khuya, chờ mọi người trong cửa hàng tan làm hết, mới cùng Vương Lực ngồi ở trong văn phòng kiểm kê công việc tháng này.
“Tháng này, doanh thu của cửa hàng là mười tỷ chín trăm linh bảy triệu sáu trăm ba mươi bảy nghìn. Trong đó tiền hàng là bốn tỷ bảy trăm năm mươi ba triệu năm trăm sáu mươi nghìn đồng, tổng lợi nhuận là sáu tỷ một trăm năm mươi tư triệu không trăm bảy mươi bảy nghìn đồng. Ngoài ra ngày mai còn phải chi tổng cộng là một tỷ năm trăm chín mươi triệu, gồm chi tiền lương, phí điện nước, tiền thuế cùng các loại khấu hao v.v, mặt khác, chi phí lắp đặt phòng riêng là hai trăm bốn mươi triệu, cộng thêm mua sắm thiết bị trong phòng là hai trăm mười chín triệu, mặt khác thực hiện chế độ thẻ VIP hao tốn chín mươi triệu, những chi phí này tổng cộng là hai tỷ một trăm ba mươi chín triệu, cuối cùng tính gộp lại, lợi nhuận thực tế của tháng này là bốn tỷ không trăm mười lăm triệu không trăm bảy mươi bảy nghìn đồng. Tất nhiên, do tiền thuê đã trả trước rồi, nên không tính vào trong khoản tháng này.” Vương Lực cầm sổ sách báo cáo với Diệp Lăng Thiên.
“Như vậy đi, trích ra mười phần trăm tổng lợi nhuận để phát tiền thưởng tháng này cho tất cả nhân viên, cậu hãy lập một hóa đơn cho tôi.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút nói.
“Nhiều như vậy sao?” Vương Lực trợn tròn mắt nhìn, vì trên thực tế đây là lần đầu tiên anh ta lãnh lương, nên không biết quy củ của Diệp Lăng Thiên.
“Đây là quy củ cũ, mỗi tháng đều trích ra mười phần trăm lãi ròng để thêm tiền thưởng cho tất cả nhân viên, nhìn thì nhiều, nhưng thật ra số tiền mỗi người nhận được cũng không nhiều lắm. Mười phần trăm cũng chỉ khoảng một trăm hai mươi triệu, chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người chứ, tám mươi người đấy, mỗi người chắc cũng chỉ nhận được chưa đến sáu triệu đồng.”
“Mặt khác, theo quy củ tôi đã định về hệ số tiền thưởng thì cậu làm cửa hàng trưởng là hệ số bốn, hai quản lý mỗi người là hệ số ba, tổ trưởng là hệ số hai, nhân viên bình thường là hệ số một. Đêm nay cậu hãy làm thêm, lập một bảng biểu, sáng mai hãy tập hợp bảng tiền lương và bảng tiền thưởng đưa cho tôi, ngày mai tôi đi ngân hàng rút tiền để phát tiền lương cho mọi người.”
“Mặt khác, mấy ngày nữa cậu hãy thu thẻ căn cước của tất cả nhân viên, tôi sẽ liên hệ với bên ngân hàng để làm cho mỗi người một thẻ lương, sau này, tiền lương hàng tháng tôi sẽ trực tiếp đi ngân hàng chuyển tiền lương vào thẻ cho mọi người là được rồi. Trong hai ngày này, cậu hãy tập hợp tất cả tất cả các khoản kinh doanh tháng này và khoản mà tôi đã làm trước khi thành lập làm cho tôi một quyển sổ, làm thêm.” Diệp Lăng Thiên cười nói. . Truyện Full
“Được.” Vương Lực gật đầu, anh ta chưa từng từ chối phân phó của Diệp Lăng Thiên. Nghĩ đến sắp tới mình sẽ có nhiều lương như vậy, Vương Lực vô cùng kích động và vui mừng, cả đời này anh ta chưa từng kiếm được nhiều tiền như vậy. Diệp Lăng Thiên rời cửa hàng, thật ra anh suy nghĩ rất đơn giản, không phải vì trong túi có nhiều tiền như vậy, mà là, trải qua một tháng cố gắng, cuối cùng chứng thực cửa hàng này đúng là đạt được thành công lớn, điều này cũng chứng minh, hình thức kinh doanh này của Diệp Lăng Thiên rất có hiệu quả. Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên đã tìm được cảm giác thỏa mãn, một cảm giác thỏa mãn sau khi thành công.