“Chị và anh em thật sự không thể ư? Em có thể nhìn ra, anh ấy thích chị mà, em nói thật đó.” Diệp Sương níu kéo lần cuối cùng.
“Được rồi, sau này chúng ta đừng nhắc đến tên anh ta nữa, đi thôi, chị dẫn em đi mua đồ, em nói đi, em muốn mua nhãn hiệu nào? Anh ấy cho em bao nhiêu tiền?” Hứa Hiểu Tinh nghe Diệp Sương nói vậy thì vành mắt đỏ lên, nhưng cô cố nén nước mắt rồi mỉm cười hỏi.
“Em không biết, anh ấy đưa cho một tấm thẻ, nói trong này có rất nhiều tiền, đủ để em mua đồ, rồi bảo em tự đi mua.”
“Được, vậy hôm nay chúng ta sẽ tiêu hết tiền anh ấy, không chừa lại một cắc, để anh ấy khóc mới thôi.” Hứa Hiểu Tinh cười nói, rồi kéo Diệp Sương đi tới trung tâm thương mại.
Mặc dù việc kinh doanh ngày chủ nhật không thể so với ngày thứ bảy, nhưng cũng tốt hơn ngày thường một chút, quan trọng nhất là việc kinh doanh vào ngày thứ bảy chủ nhật không sa sút lắm, cũng không khá hơn ngày bình thường, về cơ bản ngày bình thường sẽ tập trung kinh doanh vào buổi tối, còn thứ bảy chủ nhật thì khách sẽ tới liên tục trong cả ngày.
Lúc hơn mười một giờ, Diệp Lăng Thiên đang ngồi trong phòng làm việc của mình để suy nghĩ mấy kế sách, thì Lý Yến mặc đồ cảnh sát đi thẳng vào trong, rồi hỏi anh: “Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
“Vậy anh tới đây, uống cùng tôi một chút.” Lý Yến liền nói thẳng với Diệp Lăng Thiên.
“Cô điên rồi à, trưa nắng mà uống rượu làm gì?”
“Vậy anh cùng tôi ăn chút gì đó được không?” Lý Yến nói xong thì đi ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên thấy mình cũng không có chuyện làm nên cũng đi ra ngoài, tới chỗ Lý Yến đang ngồi, rồi hỏi: “Cô muốn ăn gì thì tự gọi đi.”
Nói xong anh đưa thực đơn và bút ở trên kệ bên cạnh cho Lý Yến.
Lý Yến cũng không khách sáo, nhận lấy cây bút rồi liên tục gọi món, sau đó nói với Diệp Lăng Thiên: “Chỉ nhiêu đó thôi, nếu không đủ tôi sẽ gọi thêm.”
Diệp Lăng Thiên liếc nhìn tờ thực đơn, thấy bên cột bia viết con số năm thì mắng: “Cô điên rồi à, cô thật sự uống nhiều bia như thế?”
“Anh quản tôi được à? Hôm nay anh không cần trả tiền, mà tôi sẽ tự trả, phục vụ.” Lý Yến nói xong thì giành lấy tờ thực đơn đưa cho phục vụ.
“Cậu đổi cho cô ấy thành ba chai bia.” Diệp Lăng Thiên nói thẳng với nhân viên.
“Này này này, anh làm ông chủ mà kinh doanh thế à? Uống bia cũng phải giới hạn sao?” Lý Yến rất bất mãn.
“Cô đang mặc đồ cảnh sát, nếu cô uống say rồi gây rối ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của tôi. Nào nói đi, cô tới đây làm gì?” Diệp Lăng Thiên không hề khách khí nói.
“Tôi tới tìm anh để uống rượu. Vụ án đã được phá rồi, giờ đang tiến hành theo trình tự tư pháp, hôm nay thành phố tặng bằng khen hạng ba tập thể cho chúng tôi, tôi còn giành được huy chương danh dự cá nhân, ngoài ra, bọn họ còn thưởng cho tôi ba mươi triệu tiền mặt, do chính cục trưởng Vương trao tặng.” Lý Yến nói.
“Đây là chuyện tốt.”
“Tốt con khỉ mốc.” Lý Yến không hề có chút thục nữ mắng, nhưng hành động này rất phù hợp với tính cách của cô.
“Anh biết không, lúc lên sân khấu nhận giải, tôi thật sự rất xấu hổ, đến khi phát biểu cảm nghĩ về những khen thưởng này, tôi suýt bị chính mình làm cho buồn nôn, trước giờ tôi chưa từng cảm thấy mình vô liêm sỉ như vậy. Rõ ràng mấy công lao này đều thuộc về anh, chứ không liên quan đến tôi, nhưng tôi lại ôm hết những công lao này lên người mình. Nếu không có anh, lần này tôi không phải đi lên đó phát biểu cảm nghĩ về việc khen thưởng, mà là đi nộp đơn từ chức.”
“Cô vì chuyện này mà tâm trạng không vui, nên muốn uống bia?” Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
“Anh cười cái gì, chuyện này đều tại anh đấy.” Lý Yến thấy Diệp Lăng Thiên cười thì tức không có chỗ phát tiết.
“Chuyện này liên quan gì đến tôi.”
“Sao lại không liên quan? Rõ ràng đây là công lao của anh, anh giúp cảnh sát chúng tôi phá được vụ án lớn như thế, đáng lý người lên sân khấu nhận khen thưởng, rồi phát biểu cảm nghĩ là anh mới đúng, anh dựa vào điều gì mà bảo tôi lên? Nếu không tại anh, tôi sẽ xấu hổ đến thế à? Bên dưới có rất nhiều người nhìn chằm chằm tôi, tôi thật sự muốn đào một lỗ để chui xuống.” Lý Yến không ngừng mắng chửi.
“Vụ án được phá nhanh thế à?” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt hỏi.
“Đúng là rất nhanh, tối đó chúng tôi đã bắt được anh ta, rồi mang đi chữa trị, sau khi lấy lại tinh thần chúng tôi đã thẩm vấn anh ta, anh ta đã khai ra hết, bao gồm động cơ và quá trình gây án, chúng tôi cũng tiến hành đối chiếu với hiện trường, tất cả quá trình đều chuẩn xác, không có bất kỳ chỗ khả nghi nào, nên đã kết án.”
“Tại sao anh ta lại giết người?” Diệp Lăng Thiên hút một điếu thuốc hỏi.
Lý Yến nhận lấy chai bia mà phục vụ mang tới, rồi rót cho mình và Diệp Lăng Thiên một ly, sau khi uống một ngụm mới nói: “Thật ra anh ta cũng là một người đáng thương, anh ta là con một trong nhà, mẹ mất khi tuổi còn nhỏ, nên hai cha con anh ta sống nương tựa lẫn nhau. Sau đó anh ta đi nghĩa vụ, lúc đó nhà anh ta đang sống bên hồ Thiên Nga.”
“Mười ba năm trước, khu nhà anh ta nằm trong khu quy hoạch bị phá dỡ để xây dựng công viên hồ sinh thái Thiên Nga, đây cũng là hạng mục mà ba người chết kia hợp tác với nhau. Lúc phá dỡ, những người khác đều dọn đi hết, chỉ còn mình ba anh ta là nhất quyết không dọn đi, trở thành hộ bị cưỡng chế, ba anh ta muốn nhận thêm tiền từ nhà đầu tư, để anh ta cưới vợ, bởi vì điều kiện nhà anh ta không tốt cho lắm, hơn nữa ba anh ta cũng không phải người chăm chỉ. Vì ba anh ta mà công tác phá dỡ không thể nào tiến hành được, cuối cùng đành phải gọi người bên nhà đầu tư tới. Vào một buổi tối, bỗng có một nhóm người xông vào đánh ba anh ta một trận, sau đó vụ này được lập án, nhóm người đánh ba anh ta là một bọn lưu manh, cuối cùng cũng bị bắt hết, nhưng bọn họ đều nói không phải nhà đầu tư sai bọn họ tới, mà do bọn họ uống say rồi tới gây sự đánh nhau, thật ra mọi người đều biết rõ tình huống, nhưng người ta không khai báo thì cảnh sát cũng hết cách, cuối cùng chỉ tống mấy người vào tù.”
“Lần đó ba anh ta bị đánh không hề nhẹ, rồi ngã bệnh, mặc dù nhận được tiền bồi thường thuốc men, nhưng có mấy vết thương không thể chữa khỏi hẳn, sau đó sức khỏe ba anh ta luôn ốm yếu. Từ đó, có lẽ ba anh ta cũng sợ nhà đầu tư tới đánh mình nữa, nên ngoan ngoãn dọn tới nơi anh ta đang ở hiện nay, đây vốn là khu nhà tái định cư. Năm năm trước, anh ta đi nghĩa vụ về, nhận được tiền trợ cấp xuất ngũ cũng khá, rồi anh ta dùng khoản tiền đó để kinh doanh, nhưng bị mất trắng. Anh ta không có bằng cấp, cũng không có trình độ, cuối cùng chỉ tìm được công việc làm bảo vệ, tiền lương ít đến mức ngay cả chi tiêu cho bản thân cũng không đủ, chưa nói gì đến chữa bệnh cho ba anh ta. Anh ta hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ, bởi vì không có tiền.”
“Năm ngoái, bệnh của ba anh ta lại tái phát, phải đưa đi bệnh viện, bác sĩ nói hy vọng rất mong manh, nhưng anh ta vẫn mang sổ đỏ ra ngân hàng thế chấp để lấy tiền chữa bệnh cho ba, tốn không ít tiền, nhưng cuối cùng ba anh ta vẫn không qua khỏi, từ đó về sau, tinh thần anh ta luôn bất ổn, ngày nào cũng uống rượu đánh bạc, rồi mất việc, mấy món đồ đáng giá trong nhà cũng bán sạch. Mấy tháng trước, vì không có tiền trả nợ ngân hàng, nên ngân hàng đã đến siết nhà anh ta, định tiến hành biện pháp cưỡng chế.”
“Anh ta nghĩ đến ngay cả nơi ở cuối cùng của mình cũng không còn, nên oán trời trách đất, đẩy hết trách nhiệm làm mình lưu lạc đến ngày hôm nay lên người nhà đầu tư hồ Thiên Nga lúc trước. Anh ta nói, nếu không tại bọn họ thì ít nhất anh ta cũng có nhà có đất, ba cũng không bị bệnh, sẽ không cần tốn nhiều như vậy để chữa bệnh, càng sẽ không chết. Nên trong lòng anh ta tràn đầy thù hận với nhà đầu tư lúc trước, sau khi xác định thân phận của ba người đầu tư trước đây, anh ta đã giết từng người một. Về quá trình giết người thì cơ bản giống như những gì anh suy đoán. Súng thì được mua ở chợ đen. Thật ra vụ án rất đơn giản, nhưng toàn bộ vụ án lại làm người khác hơi cảm khái.”
Lý Yến vừa uống bia ăn thức ăn vừa chậm rãi kể lại với Diệp Lăng Thiên.