Diệp Lăng Thiên không đẩy được bao lâu thì nhìn thấy một chiếc ô tô đang đậu bên đường trước mặt. Anh ngó nghiêng một lúc, là xe của Lý Yến, thế là liền dừng lại, ngồi trên xe đợi cô.
“Sao vậy?” Lý Yến đi xuống hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Con lừa điện, hết điện rồi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
“Anh về à?” “Đương nhiên.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Để tôi đưa anh về.” Lý Yến nhìn nhìn rồi nói.
“Còn xe thì làm thế nào?” Diệp Lăng Thiên hỏi lại.
“Cứ để đây đi, đội đặc nhiệm có xe buýt. Tôi sẽ nhờ họ kéo xe về đội hình sự cho anh. Ngày mai tôi sẽ gọi xe bán tải đến giúp anh giao xe lại cửa tiệm mình.” Lý Yến suy nghĩ một chút rồi nói.
Diệp Lăng Thiên cân nhắc một chút rồi nói: “Cũng được.”
Anh tùy tiện dựng xe bên đường, chìa khóa cũng không rút, sau đó nói: “Bộ sạc trong xe, ngày mai cô giúp tôi sạc điện rồi hẳn gửi sang cửa tiệm nhé, nếu không thì tôi lại phải đẩy từ tiệm về nhà nữa.”
“Được, tôi sẽ nhờ người sạc giúp anh.” Lý Yến gật đầu rồi lên xe và gọi điện thoại.
“Sao anh lại ở đây?” Lý Yến vừa lái xe vừa nhàn nhạt hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Tiện đường.” Diệp Lăng Thiên ngừng một chút rồi đáp.
“Anh sống ở đâu?” Lý Yến cười nhạt, hỏi.
“Hóng chuyện.” Diệp Lăng Thiên lại nói.
“Hóng chuyện, Diệp Lăng Thiên anh là người thích hóng chuyện sao? Diệp Lăng Thiên, có phải anh sớm đã biết là tôi chắc chắn không có bắt được hụng thủ và để anh ta thoát được, thế nên mới tới đây giúp tôi đúng không?” Lý Yến đổi thái độ, hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Không, tôi chỉ hơi lo thôi.” Diệp Lăng Thiên châm thuốc rồi chậm rãi nói, anh không phải là người ưa nói dối, trình độ nói dối cũng chẳng cao gì.
“Anh đang lo điều gì? Anh lo rằng anh ta sẽ chạy trốn hay anh lo rằng tôi sẽ bị anh ta giết?” Lý Yến hỏi ngược lại.
“Hành động của cô quá cẩu thả.” Diệp Lăng Thiên không trả lời câu hỏi của Lý Yến, chỉ bình thản nói.
“Quá cẩu thả?” Từ khi nhận được tin báo đến khi bắt đầu chuẩn bị hành động chỉ mất chưa đầy hai tiếng đồng hồ. Hơn nữa, các cô còn cần báo cáo, duyệt đội và động viên. Ước chừng kế hoạch hành động của cô chỉ được xác định tối đa trong vòng mười phút, thế nên tôi đã nói hành động của cô vô cùng cẩu thả.
Đầu tiên, nếu cô đã xác nhận đây là hành động bí mật, không đánh rắn động cỏ, đánh úp bất ngờ lúc hung thủ không đề phòng, vậy thì tại sao còn điều động nhiều người đến vậy chứ? Các cô tận sáu bảy mươi người, ai cũng đều súng ống đủ đầy chỉ để đi bắt một người. Cô không thấy nực cười sao?
Tất nhiên, đây có thể là phong cách làm việc của cảnh sát các cô để đề phòng mọi tình huống, tôi cũng không đưa ra quá nhiều phán xét gì, chỉ là bao nhiêu người và xe ở bên ngoài như vậy, làm sao có thể không khiến kẻ sát nhân cảnh giác được chứ?
Cô rõ ràng cũng đã biết đối phương là kẻ được đào tạo chuyên nghiệp còn gì.”
“Đây là điểm đầu tiên, còn điểm thứ hai chính là phương án hành động của cô có quá nhiều sơ hở. Chắc chắn là cô chưa từng lên phương án, thậm chí là có thể cô chỉ lập mỗi phương án hành động này thôi nhỉ. Cô rất tự tin rằng mình có thể bắt được hắn 100%, vậy nên khi duyệt đội, cô hoàn toàn không nắm rõ được tình hình của tòa nhà này, cũng không biết những vấn đề có thể phát sinh trong quá trình hành động cũng như tất cả các phương thức và con đường tẩu thoát của kẻ sát nhân.
Với bố cục của tòa nhà này, nếu tôi mà là kẻ giết người và bị các cô vây chặn ở trong nhà, tôi vẫn có rất nhiều cách để thoát ra.
Chẳng hạn như đường cống, chẳng hạn như dây thừng, chẳng hạn như trèo tường để xuống tầng dưới, cũng có thể chọn cách trực tiếp bắt giữ cô, v.v., v.v., cho dù tôi không biết được kẻ sát nhân đi qua cống, dây thừng hay thông qua cách nào đó để xuống lầu, nhưng tôi nghĩ, nếu mà các cô lên phương án trước đây, nếu mà lực lượng cảnh sát bố trí dưới lầu không chỉ có mỗi một đội phong tỏa lối ra vào của tòa nhà như vậy thì chắc anh ta đã không thể trốn thoát được rồi.”
“Ngoài ra, các cô căn bản không hề có bất kỳ phương pháp giám sát nào, hoàn toàn không biết tình huống đang xảy ra bên trong nhà. Cử hai tay súng bắn tỉa trên nóc nhà của hai tòa nhà trước sau thì đã có thể đề phòng được trường hợp khẩn cấp. Nếu gặp tình huống bị bắt làm con tin hoặc bị đánh lén thì có thể lập tức trở tay đối phó được ngay, thứ hai là có thể theo dõi mọi động tĩnh của kẻ sát nhân bên trong, nếu có phương pháp giám sát này thì liệu hắn có thể trốn thoát không?
Còn nữa, phong tỏa vòng ngoài của các cô quá kém, phối hợp thời gian cũng quá kém, rõ ràng là cô không có sắp xếp gì.” Diệp LăngThiên nói chậm rãi không hề khách khí, rất nghiêm túc, giống như là đang chỉ dạy thuộc hạ năm xưa vậy.
“Đúng, quả thật quá cẩu thả rồi.
Diệp Lăng Thiên, nếu là anh, anh sẽ triển khai hành động lần này như thế nào?” Lý Yến cười hỏi.
“Rất đơn giản, cử hai tay súng bắn tỉa vào sáng sớm mai phục trên nóc nhà của hai tòa nhà trước sau gần đó để theo dõi kẻ sát nhân và nắm được tình hình trong nhà.
Sau đó, cử năm cảnh sát đặc nhiệm xuống từ mái nhà bằng cáp treo, mỗi người một cửa sổ, đừng nói với tôi rằng cảnh sát đặc nhiệm của cô thậm chí đến chút kỹ năng này cũng không có nhé.
Cùng lúc đó, cử hai người đến canh cửa, thống nhất hành động, báo cáo tình hình thông qua một tay súng bắn tỉa, đến lúc tình huống cho phép, mọi người bắt đầu hành động đồng loạt, cảnh sát đặc nhiệm treo trên mái nhà, sau đó phá cửa sổ vào nhà, người ở cửa thì phá cửa xông vào.
Chỉ cần khoảng mười người là có thể chắc chắn không để lọt một con ruồi.
Các cô đã điều động tận sáu bảy mươi người, còn có rất nhiều xe đến nữa, hầu hết trong số họ không đóng vai trò gì cả, ngược lại còn làm hỏng thêm chuyện.
Đương nhiên, đây là ý kiến cá nhân của tôi thôi, dù sao thì các cô cũng chỉ toàn đối phó với những người bình thường, nếu là người thường thì kế hoạch hành động này chắc không có vấn đề gì, nhưng lần này là ngoại lệ, đối thủ khá xảo quyệt.” Diệp Lăng Thiên lãnh đạm nói.
Lý Yến nghe Diệp Lăng Thiên nói đến nhập tâm, sau đó thở dài gật đầu nói: “Anh nói đúng, nếu làm theo kế hoạch hành động của anh thì quả thực không chút kẽ hở nào.”
Nhưng mà điều này đã làm mất đi giá trị quan của chúng tôi, tôi làm cảnh sát hình sự bao nhiêu năm nay đều luôn lập kế hoạch hành động theo cách này, về cơ bản không có sai sót hay tai nạn nào xảy ra.
Có thể đúng như anh đã nói, những người mà chúng tôi đối phó chỉ là người bình thường mà thôi.
Anh đã bắt được anh ta bên ngoài bức tường đó à? Cảm ơn anh, nếu anh không có ở đó, có lẽ anh ta đã trốn thoát từ lâu.
Mà hành động lần này của chúng tôi không chỉ ra quân ồ ạt mà còn gây rối nghiêm trọng cho người dân, cuối cùng còn khiến nghi phạm bỏ trốn.”
“Điều quan trọng nhất là chính cục trưởng cục công an đích thân giám sát trận chiến. Nếu chuyện này bị báo ra ngoài thì sẽ làm mất mặt toàn bộ hệ thống công an chúng tôi, nghĩ thôi cũng biết chắc là tôi và lão Vương sẽ không tránh khỏi bị xử lý.”
Diệp Lăng Thiên, vụ án này từ lúc phá án cho đến bắt giữ cuối cùng căn bản hoàn toàn là dựa vào anh, nếu không có anh, đừng nói là bắt người, có khi chúng tôi còn không biết hung thủ là ai nữa mất.
Tôi đã nói rồi, chỉ cần anh giúp tôi chuyện này, Lý Yến tôi sẽ nợ anh một ân tình, ân tình này tôi nhất định sẽ trả lại cho anh, bất kể là làm gì.
“Sai rồi, là hai chứ.” “Chỉ mong sau này cô sẽ không tìm tôi nữa, tôi chỉ muốn làm một công dân bình thường, sống một cuộc sống trong an ổn mà thôi.
Nếu chuyện này được đưa tin trên báo, tôi hy vọng rằng sẽ không có bất kỳ bài nào đề cập đến tôi cả.
Cho dù là tìm manh mối hay phá án đều là một mình Lý Yến cô làm hêt, không có ai khác trợ giúp.” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói.