“Cái này thì tôi biết, Lý Yến đã báo cáo qua với tôi. Lần này đều nhờ có ngài, tôi đại biểu cho tất cả công an, cảnh sát và dân chúng ở thành phố A chúng tôi cám ơn ngài. Tên hung thủ này rõ ràng là mất trí rồi, xem mạng sống của người khác như cỏ rác. Người như thế nhất định phải nhanh chóng đưa ra công lý để tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật. Nếu không, chúng tôi cũng không an lòng. Rất nhiều dân chúng sống ở thành phố A cũng sẽ không được yên tâm. Lại nói tiếp, đây là trách nhiệm của chúng tôi, cũng tại chúng tôi không có năng lực, trước sau đã hơn một tháng, không ngờ không hề tìm được tung tích của hung thủ. Tôi cũng thấy không còn mặt mũi nào đứng ở đây nói chuyện nữa.” Cục trưởng Vương cũng không để ý, tiếp tục nói với Diệp Lăng Thiên.
Cục trưởng Vương vừa nói xong, điện thoại lại đổ chuông. Sau đó Cục trưởng Vương ra ngoài nghe máy, sau khi nghe xong còn tới, nói với Diệp Lăng Thiên: “Ngài Diệp, bây giờ tôi phải đi một chuyến tới chính quyền thành phố. Chủ tịch thành phố bảo tôi qua tự mình báo cáo về vụ án.”
“Muộn thế này mà Chủ tịch thành phố vẫn còn làm việc sao?” Lý Yến kinh ngạc hỏi.
“Ai có thể ngủ được chứ? Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi còn ngủ không được, nữa là Chủ tịch thành phố? Nghe nói bên chúng ta có chút manh mối, Chủ tịch thành phố lập tức gọi tôi qua. Lý Yến, cô đi theo tôi ra ngoài một chút, tôi có việc muốn hỏi cô.” Cục trưởng Vương nói với Lý Yến, sau đó đi ra ngoài.
Không bao lâu, Lý Yến đi vào, nhìn Diệp Lăng Thiên nói: “Anh cũng thật không nể mặt lão Vương. Lão Vương chính là một người rất sĩ diện đấy.”
“Tùy thôi.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.
“Lão Vương vừa nói với tôi chuyện này có liên quan tới anh.” Lý Yến nói tiếp.
“Nói đi, chuyện gì thế?”
“Lão Vương bảo tôi hỏi anh, anh có hứng thú gia nhập vào hệ thống công an chúng tôi không? Nếu anh bằng lòng, ông ấy có thể bật đèn xanh cho anh, thực hiện chiêu đặc biệt. Anh là quân nhân xuất ngũ, bản thân anh cũng có chính sách gia nhập vào đội ngũ công an chúng tôi. Hơn nữa, lão Vương nhìn trúng thân thủ và năng lực phá án của anh. Ông ấy nói, chỉ cần anh đồng ý gia nhập hệ thống công an chúng tôi, ông ấy sẽ suy xét ưu tiên đãi ngộ gì đó cho anh. Anh thấy thế nào? Con người lão Vương cũng tạm được chứ? Anh phải biết rằng, bây giờ muốn trở thành một cảnh sát chính thức rất khó, trừ phi là sinh viên tốt nghiệp chuyên nghiệp cảnh sát. Mặt khác, lão Vương cũng nói, suy nghĩ đến bản thân anh còn đang buôn bán, cho nên sau khi anh gia nhập đội ngũ chúng tôi sẽ không bắt buộc anh phải tới báo danh đúng nơi, đúng giờ mỗi ngày, chỉ cần khi có một vài nhiệm vụ đặc biệt cần tới anh, anh tới là được. Thế nào? Anh có đồng ý không?” Lý Yến hưng phấn nói với Diệp Lăng Thiên.
“Vẫn để lại loại chuyện tốt này cho người khác đi. Tôi không có tiềm năng làm một cảnh sát.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói, không hề suy nghĩ đã từ chối.
“Sao anh lại không có tiềm năng làm một cảnh sát chứ? Sở dĩ lão Vương đồng ý cho anh nhiều điều kiện như vậy, thật ra là vì cảm thấy anh là một người có tiềm năng làm cảnh sát rất tốt. Chỉ cần có anh ở đây, chúng tôi lại có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề khó khăn.” Lý Yến không ngờ Diệp Lăng Thiên lại từ chối nhanh như vậy, cô ta thấy bối rối.
“Tôi nói là, tôi không có tiềm năng làm cảnh sát. Những gì tôi học được đều là kỹ năng giết người chứ không phải cứu người và bắt người. Cảnh sát không phải là một cỗ máy giết người? Hơn nữa, cái gọi là phá án của tôi thật ra chỉ là trực giác phán đoán của cá nhân tôi. Cảnh sát có thể dựa vào trực giác để phá án sao? Mặt khác, tôi không có hứng thú với cảnh sát. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, cô vẫn nên bố trí sớm một chút. Còn hai giờ nữa, tôi sẽ chỉ ở lại thêm hai giờ nữa thôi. Đến lúc đó, bất kể bên phía cô có tìm được thứ gì có giá trị hữu dụng hay không, tôi đều sẽ trở về.” Diệp Lăng Thiên vừa nhìn điện thoại vừa nói.
“Diệp Lăng Thiên, anh thật sự phải suy nghĩ kỹ cho thật kỹ đấy. Tôi biết bây giờ anh không thiếu tiền, nhưng anh nhận công việc này cũng chẳng thiệt thòi gì cho cá nhân anh đi? Anh có biết hàng năm có bao nhiêu người dùng trăm phương, nghìn kế chỉ muốn vào đội ngũ này của chúng tôi hay không? Nếu anh từ chối như vậy thì quá đáng tiếc. Anh có thể trở về cố gắng suy nghĩ thật kỹ đi.” Lý Yến lại khuyên Diệp Lăng Thiên.
“Được rồi, sau này hãy nói.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.
Lý Yến đặc biệt thất vọng khi thấy được thái độ của Diệp Lăng Thiên. Cô ta biết Diệp Lăng Thiên thật sự không hề có suy nghĩ làm cảnh sát. Cho dù mình có nói gì đi nữa cũng vô dụng thôi.
Lại chờ khoảng một giờ, Lý Yến cầm một tấm bản đồ bày ra trước mặt Diệp Lăng Thiên, giải thích với Diệp Lăng Thiên: “Chuyên gia truy tìm dấu vết bên cảnh sát thông qua tất cả video liên quan tới người bị tình nghi, chúng tôi thông qua phân tích và suy đoán với tất cả các tuyến đường, cuối cùng phán đoán được, hung thủ chắc hẳn phải ở đoạn này.”
Lý Yến nói xong, lấy bút ra vẽ một vòng tròn trên bản đồ.
“Địa phương này lớn như vậy, cô làm sao tìm được chứ?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Hết cách rồi, chúng tôi chỉ có thể xác định nhiều người như vậy. Nếu chúng tôi không tiến thêm một bước xác định tin tức, chúng tôi chỉ có thể đợi đến ngày mai. Lúc đó, chúng tôi sẽ để người của đồn công an và ủy ban khu phố khu vực này qua nhận mặt, kết hợp điều tra. Tôi tin tưởng, chỉ cần anh ta ở khu vực này thì nhất định sẽ có người biết. Với lại, lát nữa chúng tôi sẽ thu xếp cho người tiến hành xem xét cameras giám sát ở khu vực này, một khi phát hiện ra anh ta, lại có thể lập tức tiến hành vây bắt. Chẳng qua bây giờ chúng tôi muốn bắt, vẫn tồn tại một vấn đề rất lớn. Đó là chúng tôi không có bất kỳ chứng cứ nào, chứng minh mối quan hệ trực tiếp giữa anh ta và ba nạn nhân này.” Lý Yến chậm rãi nói.
“Làm sao để tìm được chứng cứ không phải là chuyện của tôi. Tôi phải nhắc nhở cô, tốt nhất đừng gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu không hậu quả chính là cô tuyệt đối sẽ không tìm thấy cả bóng người đâu.” Diệp Lăng Thiên nhắc nhở Diệp Lăng Thiên.
“Cái này thì anh yên tâm, chúng tôi sẽ có bố trí kỹ càng tỉ mỉ. Chúng tôi hiểu đạo lý đánh rắn động cỏ. Chúng tôi cũng không phải mới ngày đầu tiên làm cảnh sát. Hơn nữa, chúng tôi bày thiên la địa võng, cho dù anh ta có công phu quỷ thần khó lường cũng không thể thoát được. Bây giờ tôi lại muốn xin anh giúp phân tích một chút, xem có thể căn cứ vào những tuyến đường này suy đoán ra phạm vi địa phương anh ta ở nhỏ hơn không? Như vậy độ khó trong công việc của chúng tôi cũng sẽ bớt đi rất nhiều.” Lý Yến không quan tâm, nói.
“Các cô có chuyên gia giúp đỡ phân tích, chắc chắn càng thích hợp hơn sự phân tích của tôi, tôi cũng chỉ có thể suy đoán được bấy nhiêu thôi. Nếu cô muốn tìm ra anh ta, thật ra rất đơn giản. Cô lấy ra tất cả video giám sát trong khu vực này rồi chậm rãi xem. Chỉ cần anh ta ở vùng này, lại có thể tìm ra bóng dáng của anh ta. Chỗ các cô có nhiều người như vậy, muốn làm chuyện này cũng không khó lắm. Xe mỗi ngày anh ta ra vào những đoạn đường nào là có thể biết anh ta có lẽ ở đâu, có thể tiến hành thẩm định thêm một bước nữa. Làm vậy còn bí mật hơn, cũng bảo đảm hơn các người cầm ảnh đi hỏi người rất nhiều.”
“Rất đơn giản, mỗi lần anh ta đều biến mất ở chỗ cameras giám sát này. Mỗi ngày đều xuống xe ở trạm này. Mấy người phân tích không sai, người này đều lựa chọn xuống xe ở trạm này, sau đó trở về qua đầu đường này. Chính là các người cần phải đi khảo sát thực địa một chút. Tuyến đường của mỗi chuyến xe đều khác nhau. Ví dụ như ngồi xe buýt gần đoạn đường này là trạm này. Nhưng ngồi xe buýt gần đoạn đường kia lại là trạm kia. Mà kẻ tình nghi ngồi xe buýt hai lần đều xuống xe ở trạm này, đã chứng tỏ anh ta ở phía bên này, chứ không phải ở bên kia. Cho nên có thể loại bỏ bên kia.”
“Mặt khác, xem qua nhiều cameras giám sát như vậy, căn bản không phát hiện ra hung thủ có dấu hiệu đi xe máy hoặc xe mô tô. Điều này chứng minh bản thân anh ta không có xe. Vì sao lại không có xe? Có xe nhất định sẽ tiện hơn nhiều. Khu này là khu căn hộ cao cấp, người ở trong khu căn hộ này sẽ không có xe ô tô sao? Khả năng này rất nhỏ. Cho nên, gần như có thể loại bỏ hai khu căn hộ cao cấp này. Còn lại cũng chỉ có mấy khu chung cư, còn có mấy con phố này. Hơn nữa, trong hai khu căn hộ cao cấp này nhất định là có cameras giám sát, vào trong đó lấy ra video giám sát của ban quản lý chung cư sẽ biết. Nếu trong đó từ trước đến nay chưa từng xuất hiện qua bóng dáng của anh ta, vậy càng có thể kết luận chắc chắn hơn.”
“Lại nói tới mấy con phố này. Con đường ở đầu đường này, các cô thực tế có cameras giám sát của các cô. Cô lấy ra xem thử. Nếu anh ta thường ra vào đầu phố này, cơ bản lại có thể kết luận được anh ta ở phố này. Nếu không, có thể loại bỏ mấy con phố này.” Diệp Lăng Thiên thật sự không có cách nào, đành chậm rãi nói với Lý Yến.