Hứa Hiểu Tinh nói xong thì trực tiếp đến bên đường, bắt xe taxi, trực tiếp ngồi lên đó.
Diệp Lăng Thiên sững sờ, cả một hồi mới hồi thần lại, ngừng xe moto ở bên đường, ngồi trên vỉa hè, chậm rãi hút thuốc, một hơi lại đến một hơi, tối nay thật sự là ngày mà tâm trạng anh tệ nhất, trong lòng anh rất buồn, hơn nữa, còn có một loại cảm giác bất lực. Bây giờ anh cũng không nói rõ được là cảm giác gì, tóm lại, nhìn bộ dạng của Hứa Hiểu Tinh, cảm giác như trái tim anh có một nhát dao đang đâm từng nhát từng nhát vào trái tim cô ta vậy.
Hứa Hiểu Tinh ngồi trên xe, trái tim đã sụp đổ rồi, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân vừa alo một tiếng, Hứa Hiểu Tinh liền lạnh lùng mà nói với Lý Vũ Hân: “Lý Vũ Hân, tôi luôn xem cậu là chị em tốt nhất, cậu lại đối xử với tôi như vậy sao? Trên thế giới này có ngàn vạn đàn ông, với gia thế là cô chủ nhà họ Lý, với tướng mạo của cậu thì muốn người đàn ông thế nào mà chả có, tại sao cậu lại phải giành người đàn ông của tôi chứ? Tại sao lại ngủ với người đàn ông của tôi?”
“Lý Vũ Hân, cả đời này hai chuyện ngu ngốc nhất mà tôi làm qua, thứ nhất chính là thích người đàn ông như Diệp Lăng Thiên, thứ hai là có người bạn như cậu. Từ nay về sau, chúng ta có chết cũng không gặp lại.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì cúp điện thoại, nhịn không được nữa mà oà khóc ở đằng sau xe taxi.
“Cô gái, cô…cô…sao thế?” Anh tài xế ở phía trước giật mình, vội vàng lấy khăn giấy trên xe đưa cho cô ta.
“Không sao, người chị em tốt nhất của tôi đã ngủ với người đàn ông tôi yêu, chỉ đơn giản như vậy thôi.” Hứa Hiểu Tinh vừa khóc, nhưng lại vừa nói với anh tài xế.
“Cái gì? Ý là sao?” Anh tài xế hiển nhiên là một người phản ứng chậm, không rõ Hứa Hiểu Tinh rốt cuộc là đang nói gì.
Hứa Hiểu Tinh vừa lau nước mắt vừa nói: “Tôi nói, người đàn ông tôi yêu nhất đã lên giường với người chị em tốt của tôi rồi.”
“Hả? Cái…còn có…chuyện này nữa à.” Anh tài xế sau khi nghe rõ xong thì cũng sững sờ, lúng túng không biết nên nói gì cho tốt.
“Phải a, tôi cũng không tin trên thế giới này lại còn có chuyện như vậy, nhưng chuyện này lại xảy ra trên người tôi, thật là m* nó cẩu huyết.” Hứa Hiểu Tinh dựa trên ghế xe, mắng câu chửi tục đầu tiên trong đời mình, vừa lau nước mắt, nhưng nước mắt cứ mãi rơi, có lau thế nào cũng không hết.
Lý Vũ Hân vừa mới tắm xong, tâm trạng của cô hôm nay cũng vô cùng vô cùng tệ, ăn xong cơm thì cả người đều chìm trong một sự bực bội kỳ lạ, một bụng đầy hoả khí, nhìn cái gì cũng không thuận mắt. Khi đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của Hứa Hiểu Tinh, nghe thấy lời nói của Hứa Hiểu Tinh, tâm trạng của cô từ bực bội bất an lập tức rơi xuống vực cốc, cả người giống như là đã đóng băng trong chớp mắt rồi vậy, lạnh đến đáy lòng, chuyện mà thời gian này cô sợ nhất lại đột nhiên trở thành hiện thực như vậy rồi.
“Hiểu Tinh, cậu nghe tớ nói, chuyện không phải như vậy đâu, alo, alo, Hiểu Tinh, alo…” Lý Vũ Hân vội vàng giải thích, nhưng bên điện thoại truyền đến âm báo bận. Lý Vũ Hân vội vàng gọi cho Hứa Hiểu Tinh, nhưng, vừa kết nối được thì Hứa Hiểu Tinh liền cúp máy, lại gọi lại, Hứa Hiểu Tinh trực tiếp khoá máy.
Cả người Lý Vũ Hân ngồi xuống giường như bùn nhão, ánh mắt đờ đẫm, sau đó cầm lấy điện thoại gọi cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ngồi hút thuốc bên đường, một hơi lại một hơi, lúc này, Lý Vũ Hân gọi đến. Diệp Lăng Thiên nhìn số điện thoại, do dự một hồi, rồi nhấc máy.
“Alo.”
“Diệp Lăng Thiên, tên khốn nhà anh, không phải anh đã hứa với tôi sẽ không nói với Hiểu Tinh sao? Tại sao anh lại nói với cậu ấy? Anh hận tôi như vậy sao? Anh nhìn thấy Hiểu Tinh hận tôi thì rất sướng có đúng không? Mẹ nó anh rốt cuộc có phải người không vậy?” Lý Vũ Hân trực tiếp mắng.
Diệp Lăng Thiên cầm điện thoại hút thuốc, không nói câu nào, để Lý Vũ Hân mắng ở bên kia. Đợi Lý Vũ Hân mắng xong rồi, anh mới nói: “Tôi không có nói.”
“Cái r** anh không nói gì sao cậu ấy biết? Chuyện này ngoài tôi và anh biết thì còn ai biết nữa? Diệp Lăng Thiên, tôi đã hoàn toàn nhìn nhầm anh rồi, vốn dĩ tôi tưởng anh là một người đàn ông, một nam tử hán chân chính, nói được làm được, không ngờ, không ngờ anh là một tên tiểu nhân, tiểu nhân 100%, vô sỉ.” Lý Vũ Hân vẫn không nén được giận mà mắng.
“Tuỳ em nghĩ thôi.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại, bây giờ tâm trạng của anh vô cùng phiền muộn, thực sự không muốn cãi nhau với Lý Vũ Hân. Lái xe moto đi về phía nhà của Hứa Hiểu Tinh, lái đến bên dưới nhà của Hứa Hiểu Tinh, nhìn thấy nhà của Hứa Hiểu Tinh đã sáng đèn, mới yên tâm mà lái xe moto về nhà.
Lý Vũ Hân bị Diệp Lăng Thiên cúp điện thoại thì cũng bộc phát lửa giận trong bụng, tức đến ném điện thoại lên giường, mắng Diệp Lăng Thiên không ra gì. Sau khi xả được giận, cô lại chìm vào trong hoảng sợ, cô sợ, sợ tình cảm bao nhiêu năm nay với Hứa Hiểu Tinh bị tan vỡ, nhưng cô lại không dám đi gặp Hứa Hiểu Tinh, cô cảm thấy mình căn bản không còn mặt mũi đi gặp Hứa Hiểu Tinh nữa. Một mình phiền não đi qua đi lại trong nhà, rất lâu rất lâu sau, mới cầm điện thoại đi ra cửa, lái xe rời đi.
Lúc Diệp Lăng Thiên về đến nhà, Diệp Sương đã ngủ rồi. Diệp Lăng Thiên tắm một cái, một mình đứng trên ban công một hồi, sau đó nằm lên giường. Tâm trạng hôm nay của anh vô cùng tệ hại, vô cùng tệ, lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác chết đi sống lại mà tình cảm giữa nam và nữ đem đến, anh rất ghét loại cảm giác này. Bởi vì lúc đối diện với sinh tử, anh cũng chưa từng sợ hãi, bất lực qua, nhưng lúc đối diện với Hứa Hiểu Tinh, anh lại có cảm giác sợ hãi và bất lực, hơn nữa, rất đau lòng.
Lý Vũ Hân trực tiếp lái xe đến dưới lầu nhà Hứa Hiểu Tinh, sau khi xuống xe nhìn thấy trong nhà Hứa Hiểu Tinh còn sáng đèn, trong lòng yên tâm một chút, thử gọi lại cho Hứa Hiểu Tinh một cuộc, bên trong vẫn thông báo đã khoá máy.
Lý Vũ Hân lại nhìn lên ánh đèn sáng trong nhà của Hứa Hiểu Tinh, mang theo tâm trạng thấp thỏm mà lên lầu, đi về phía nhà của Hứa Hiểu Tinh.
Đứng ở trước cửa nhà Hứa Hiểu Tinh, Lý Vũ Hân do dự liên tục, rất lâu sau mới thở ra một hơi, bắt đầu gõ cửa nhà Hứa Hiểu Tinh, gõ vài cái, không có phản ứng, lại gõ, liên tục gõ.
Hứa Hiểu Tinh sau khi về nhà thì liền cởi quần áo tắm trong phòng tắm, tắm vòi hoa sen, trực tiếp mở nước lạnh, dùng làn nước băng lãnh xối từ trên đầu xuống, làn nước lạnh kích thích trái tim đã tổn thương của cô ta, nước và lệ trộn lại với nhau. Cô ta cứ đứng dầm như vậy, cô ta chỉ là muốn khiến cho mình tỉnh táo một chút mà thôi.