“Hai mươi lăm triệu? Anh điên rồi, anh tốn nhiều tiền như vậy chỉ để mua một chiếc bút máy sao?” Hứa Hiểu Tinh bỗng nhiên cầm bút mở to hai mắt nhìn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, kinh ngạc hỏi: “Sao cô biết?”
“Anh thật là, tặng quà cho người khác nhưng lại không bóc giá tiền ra.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói, trong lời nói còn có vị chua chua, cô nhìn thấy Diệp Lăng Thiên tặng bút đắt tiền như thế cho Hứa Hiểu Tinh thì trong lòng không khỏi tức giận.
Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nhìn, đúng là dưới hộp có dán giá tiền.
Diệp Lăng Thiên có chút xấu hổ nói: “Không phải là hai mươi lăm triệu đâu, đã được giảm giá năm phần trăm. Tôi chỉ tặng bút cho cô nên không cần để ý đến giá cả, nó chỉ là một chiếc bút mà thôi.”
“Quá đắt, anh cầm lại đi, anh tặng quà cho tôi thì đó đã là món quà lớn nhất rồi, một chiếc bút hai mươi lăm triệu, quá lãng phí, thật sự không cần thiết.” Hứa Hiểu Tinh lại đẩy về phía anh, nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Cậu đúng là, người ta bằng lòng mua quà tặng cậu mà cậu còn từ chối, dù sao người ta cũng là ông chủ, còn để ý mấy chục triệu này sao? Cậu nhận đi rồi còn ăn.”
Lý Vũ Hân nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh từ chối thì trong lòng không khỏi bực bội nên nói thẳng, sau đó bắt đầu cúi đầu ăn, trong lòng giống như có ngọn lửa thiêu đốt vậy, mặc kệ là nhìn Diệp Lăng Thiên hay là Hứa Hiểu Tinh thì cũng cảm thấy không vừa mắt, nhất là Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân nhưng không nói gì thêm.
“Cảm ơn anh, Lăng Thiên, đây là món quà tốt nhất mà tôi nhận được.” Hứa Hiểu Tinh đỏ mặt liếc mắt với Diệp Lăng Thiên.
“Cậu nói vậy thì tớ không thích nghe chút nào, không phải chỉ có hai mươi lăm triệu sao, làm cho cậu cảm động như thế? Cậu mở quà tặng của tớ ra xem? Tớ cố ý nói người ta mang nước hoa cao cấp của nước D về đây, cậu có biết một chai nhỏ này bao nhiêu tiền không? Tớ nói cho cậu biết, nó gấp mấy lần hai mươi lăm triệu.”
Lý Vũ Hân nghe Hứa Hiểu Tinh liếc mắt đưa tình với Diệp Lăng Thiên thì lửa giận không nhịn được bùng nổ, cô đập bàn, vô cùng kích động nói.
Sự kích động khó hiểu đó của cô làm cho Diệp Lăng Thiên và Hứa Hiểu Tinh vô cùng kinh ngạc, không thể hiểu được.
Lý Vũ Hân cũng nhận ra được sự kích động của mình nên lập tức đỏ mặt, xấu hổ nói: “Tớ chỉ đùa một chút, ăn đi.”
Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó nhỏ giọng hỏi Lý Vũ Hân: “Vũ Hân, có phải gần đây cậu đi làm quá áp lực cho nên cảm xúc cũng thay đổi hay không? Rốt cuộc cậu sao vậy?”
“Không có, khá tốt, bây giờ tớ là trợ lý của chủ tịch, tương đương với thư ký cấp cao của ba tớ, ngoại trừ đi họp với ba tớ thì chẳng làm gì cả, cả ngày xem phim ở trong văn phòng, nhàn nhã không miêu tả được, tớ là người rảnh rỗi nhất toàn bộ tập đoàn, nhận tiền lương nhưng không cần làm việc, trên thế giới này làm gì có chuyện gì tốt hơn như thế.” Lý Vũ Hân cười lạnh nói, ai cũng nghe ra được cô cố ý nói như thế.
“Ba cô đến Châu Âu một chuyến, hạng mục bên kia thế nào?” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, sau đó hỏi.
“Coi như là thành công, ông ấy mời mấy Việt Kiều giúp đỡ, nói chuyện với chính phủ địa phương và mấy tập đoàn tài chính, đối phương đã đồng ý, chỉ cần chúng tôi đầu tư thêm ba trăm triệu đôla Mỹ thì sẽ bật đèn xanh cho chúng tôi, hơn nữa có thể bảo đảm quyền lợi đầu tư cho chúng tôi.”
“Ba trăm triệu đôla Mỹ?” Diệp Lăng Thiên nghe vậy thì nhíu mày.
“Đúng vậy, ba trăm triệu đôla Mỹ. Đây là con số trên trời, vậy mà ba tôi lại đồng ý.” Lý Vũ Hân cười khổ gật đầu.
“Tập đoàn của cô lấy số tiền lớn như vậy ở đâu ra? Cho dù có được số tiền lớn như vậy thì những người khác đồng ý đầu tư hạng mục lớn như thế sao?” Diệp Lăng Thiên nghi ngờ hỏi.
“Đáp án là quá rõ ràng rồi, lần trước tổng cộng mới đầu tư mấy trăm tỷ đã ồn ào như thế, lần này còn đầu tư thêm ba trăm triệu đôla Mỹ lên đến gần sáu nghìn tỷ, bọn họ không thể nào đồng ý. Nhưng ba tôi đã leo lên lưng cọp nên không thể xuống được, nếu không tiếp tục đầu tư hạng mục này thì có nghĩa hoàn toàn mất trắng mấy trăm tỷ lúc trước ném vào đó, tổn thất này không thể gánh được. Thiệt hại mấy trăm triệu này làm cho tập đoàn khó khăn trong việc phát triển, quan trọng nhất là sức khống chế tập đoàn của ba tôi ngày càng yếu, tình huống này là trí mạng, cho nên hiện tại ba tôi phải nghĩ cách thu hồi lại thiệt hại mấy trăm tỷ này, nói cách khác là cần phải tiếp tục đầu tư hạng mục bên kia, cho dù hiện tại không muốn đầu tư thì cũng phải tiếp tục đầu tư.”
“Nhưng bọn họ không thể nào đồng ý tiếp tục đầu tư hạng mục kia, nếu ba tôi kiên quyết đầu tư thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Diệp Lăng Thiên vừa ăn vừa nhàn nhạt nói.
“Ừ, đương nhiên chúng tôi biết chuyện này, cho nên số tiền này chỉ có thể dùng tiền cá nhân, nếu kiên quyết để tập đoàn thông qua khoản đầu tư hạng mục này tôi nghĩ tập đoàn sẽ nhanh chóng sụp đổ.”
“Dùng tiền cá nhân? Có ý gì?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày nhìn Lý Vũ Hân.
“Dùng tòan bộ cổ phần trong tay chúng ta làm bảo đảm, nếu hạng mục kia đầu tư thất bại, ba tôi sẽ gánh vác toàn bộ tổn thất, không ảnh hưởng đến lợi ích của cổ đông khác. Tổn thất vốn đầu tư tương đương với cổ phần trong tay ba tôi, có thể bồi thường cho cổ đông khác. Chỉ khi đưa ra hứa hẹn đó thì bọn họ mới có thể đồng ý đầu tư mà không nói lời nào, cũng sẽ không phản đối, dù sao kiếm lời là của mọi người, thua thiệt chỉ có chúng tôi, mấy con cáo già này đã tính toán sẵn rồi, tên này gian xảo hơn tên kia.” Lý Vũ Hân cười lạnh.
“Các cậu làm vậy là quá mạo hiểm? Lần đầu tiên tớ nghe nói làm việc như thế?” Hứa Hiểu Tinh mở to mắt nhìn Lý Vũ Hân, cô là giáo viên kinh tế học, cho nên cũng hiểu được một chút về kinh tế và quản lý công ty, tuy rằng không có kinh nghiệm thực tế, nhưng kiến thức lý thuyết rất mạnh, cho nên hiểu được mặt lợi mặt hại.
“Đây là con đường duy nhất, chỉ có thể đánh cược. Đương nhiên, nếu có thể giải quyết ổn thỏa thì chúng tôi có thể bỏ mấy trăm tỷ kia, nhưng tổn thất mấy trăm triệu là đòn trí mạng với sự phát triển của tập đoàn, hơn nữa uy tín của ba tôi ở tập đoàn sẽ ngày càng thấp, rất nhiều người vốn không hài lòng với hai ba con tôi, nếu tự nhiên tổn thất mấy trăm tỷ thì không bao lâu, toàn bộ tập đoàn sẽ rơi vào cảnh nội chiến, kết cục cuối cùng là tập đoàn sụp đổ.”
“Đương nhiên, cho dù tập đoàn sụp đổ thì chúng tôi vẫn còn rất nhiều tài sản, ít nhất có thể cơm no áo ấm mấy đời, nhưng đó không phải là điều ba tôi muốn, cũng không phải là điều tôi muốn. Chúng tôi muốn không phải là tiền mà là tập đoàn này, vì thế tôi và ba phải mạo hiểm lần này, chúng tôi không còn con đường nào khác.” Lý Vũ Hân lắc đầu nói, vô cùng kiên định.