Diệp Lăng Thiên ngại ngùng cầm hai tấm vé, nói được cũng không phải, nói không được cũng không xong, anh trước nay chưa từng gặp loại chuyện này. Ý nghĩ của việc đi xem phim cùng một cô gái là gì trong lòng anh biết rất rõ.
“Sao thế? Tối nay có việc? Diệp Lăng Thiên, chuyện lớn như vậy anh cũng không nói với tôi, lẽ nào bảo anh mời tôi đi xem phim cũng không được sao?” Trong lòng Hứa Hiểu Tinh cực kỳ thấp thỏm, cô rất sợ Diệp Lăng Thiên từ chối.
“Được, 540 nghìn sao?” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lát, mỉm cười từ trong ví lấy ra hai tờ một tờ 500 nghìn, một tờ 100 nghìn đưa cho Hứa Hiểu Tinh.
“Không có 60 nghìn tiền lẻ, nợ trước. Anh làm xong việc chưa?” Hứa Hiểu Tinh nghe thấy Diệp Lăng Thiên đồng ý, lập tức mỉm cười, nói.
“Vẫn chưa, lát nữa còn có một lô hàng sẽ đưa đến, phim khi nào bắt đầu?” Diệp Lăng Thiên nhìn vé xem phim hỏi.
“7 rưỡi, còn sớm. Có điều, anh tối nay thuộc về tôi, lát nữa phải mời tôi đi ăn cơm trước, ăn cơm xong cùng tôi đi xem phim, không được đến muộn, càng không được về sớm, nghe thấy chưa.” Trong lòng Hứa Hiểu Tinh nũng nịu nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn bộ dạng vui vẻ của Hứa Hiểu Tinh mà không nhẫn tâm từ chối, chỉ đành gật đầu.
“Được rồi, đi làm đi, tôi ở đây đợi anh.” Hứa Hiểu Tinh vui vẻ vỗ vỗ vai của Diệp Lăng Thiên, giống như lãnh đạo, sau đó cất bước đi ngắm xung quanh.
Chu Ngọc Lâm nhìn thấy cả quá trình luôn đứng ở một bên mỉm cười, cười rất ám muội.
Diệp Lăng Thiên quay đầu nhìn Chu Ngọc Lâm thì lườm Chu Ngọc Lâm, nói: “Cười cái gì mà cười? Có cái gì buồn cười?”
“Không có, ngưỡng mộ anh thôi, chị Hiểu Tinh đối với anh thật tốt.” Chu Ngọc Lâm có hơi sợ Diệp Lăng Thiên, vội vàng thu lại nụ cười, nhưng vẫn không nhịn được nói.
Diệp Lăng Thiên sững người, không biết Hứa Hiểu Tinh bây giờ đối với anh càng tốt, sự áy náy trong lòng anh càng nhiều.
“Làm tốt chuyện của cậu đi, tất cả vật phẩm trong danh sách cậu tổng cộng mua được bao nhiêu rồi? Đến chuyển đến được bao nhiêu rồi? Cậu nói cho tôi nghe.” Diệp Lăng Thiên không có tiếp tục cùng Chu Ngọc Lâm nói về chuyện này nữa, trực tiếp kéo Chu Ngọc Lâm đến nhà bếp tiếp tục tiến hành xử lý.
Đợi sau khi lô hàng cuối cùng chuyển đến, Diệp Lăng Thiên mới xong việc, sau đó đi ra nói với Hứa Hiểu Tinh: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Hứa Hiểu Tinh nhìn thời gian, mới hơn 5 giờ, mỉm cười nói: “Không tồi, khá sớm, nói đi, muốn mời tôi đi đâu ăn? Tôi nói cho anh biết, đây là bồi tội, thái độ nhất định phải chân thành, địa điểm quá kém tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
“Cô muốn ăn gì?” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không có chủ ý gì mà hỏi thẳng.
“Là anh mời tôi ăn, đi đâu ăn đương nhiên phải là anh nói.” Hứa Hiểu Tinh rất bất mãn.
“Đi ăn món tây đi.” Diệp Lăng Thiên nghĩ nghĩ rồi nói, cảm thấy phụ nữ đều tương đối thích đồ ăn tây, ví dụ như Lý Vũ Hân.”
“Không ăn, không thích ăn đồ tây, khẩu vị quá nhạt.” Hứa Hiểu Tinh lắc đầu.
“Vậy đồ ăn Tứ Xuyên, mùi vị của đồ ăn Tứ Xuyên rất nồng.”
“Ăn không quen, quá cay.” Hứa Hiểu Tinh lại lắc đầu.
Diệp Lăng Thiên nhíu mày, lại nói: “Vậy ăn món Quảng Đông?”
“Quá nhạt.”
“Thật ra không bằng đi ăn sashimi, món Nhật cũng được, gần đây cũng có một quán.” Diệp Lăng Thiên nói ra tất cả những món mình có thể nghĩ ra.
“Không đi, tôi muốn ăn đồ nước T.” Hứa Hiểu Tinh vẫn lắc đầu.
Diệp Lăng Thiên cuối cùng không nhịn được nữa, nhìn Hứa Hiểu Tinh nói: “Cô rốt cuộc muốn ăn gì?”
“Tùy anh.”
“Vẫn là tùy cô đi, tôi thật sự không thể chọn được.” Diệp Lăng Thiên có hơi sụp đổ.
“Trêu anh thôi, tùy ý ăn gì cũng được, chỉ cần anh mời tôi ăn, ăn cái gì cũng được, tôi đều vui.” Hứa Hiểu Tinh cười híp mắt.
“Đi ăn đồ tây, chỗ đó cách không xa có một nhà hàng nước D, tôi cũng từng đến đó ăn, đi thôi.” Diệp Lăng Thiên cuối cùng suy nghĩ rồi nói.
Nói thật, bản thân anh cẩn thận nghĩ, quen biết Hứa Hiểu Tinh lâu như vậy, anh thật sự chưa có nghiêm túc mời Hứa Hiểu Tinh ăn một bữa cơm, Hứa Hiểu Tinh đã giúp anh quá nhiều, cho nên anh quyết định sẽ mời Hứa Hiểu Tinh một bữa hoành tráng. Mặc dù anh không phải quá thích đồ ăn tây, nhưng nghĩ con gái chắc thích kiểu này, cho nên chọn đồ ăn nước D.
Đi vào trong quán, hai người ngồi đối diện, Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên nói: “Cảm thấy đây là lần đầu tiên anh chính thức mời tôi ăn cơm, hơn nữa, bữa cơm này còn là tôi yêu cầu anh mời, tôi thế nào cảm thấy bản thân tôi không đáng tiền như vậy.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì bĩu môi.
“Thật ra nên mời cô đi ăn từ lâu rồi, chỉ là, con người tôi không hay nhớ mấy chuyện này, lần này bù vào, muốn ăn cái gì cứ gọi.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì gọi nhân viên phụa vụ đến.
Khi đang chuẩn bị gọi món, điện thoại của Hứa Hiểu Tinh đổ chuông, Hứa Hiểu Tinh nhìn số điện thoại với nói với Diệp Lăng Thiên: “Là Vũ Hân gọi đến.” Nói xong liền nghe máy.
Nghe thấy là điện thoại của Lý Vũ Hân gọi đến, trong lòng Diệp Lăng Thiên thật ra lộp bộp một tiếng.
“Alo, Vũ Hân, tớ ở bên ngoài ăn cơm, cùng với Diệp Lăng Thiên, ở đâu sao? Ở quảng trường Xuân Thiên, cậu muốn đến cùng ăn không? Vị trí cụ thể của nơi này là gì?” Hứa Hiểu Tinh nói được một nửa rồi quay sang hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh, nói rõ địa chỉ của nơi này.
“Được, vậy chúng tớ đợi cậu, được, lái xe cẩn thận.” Lý Vũ Hân không biết trong điện thoại đã nói gì với Hiểu Hiểu Tinh, chỉ là ý tứ đại khái Diệp Lăng Thiên cũng có thể đoán ra được.
“Cô ấy muốn đến đây sao?” Nhìn thất Hứa Hiểu Tinh tắt máy, Diệp Lăng Thiên từ từ hỏi.
“Ừm, cô ấy vừa tan làm, đến đây ngay, đợi cô ấy cùng ăn đi. Xin lỗi, chúng ta còn có một người đang đến, lát nữa sẽ gọi.” Sau khi Hứa Hiểu Tinh nói xong thì nói với nhân viên phục vụ luôn đứng ở một bên.
“Cô ấy lại đi làm rồi?” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt hỏi.
“Ừm, chú Lý hình như từ châu Âu về rồi, sau đó cô ấy tiếp tục đi làm, chỉ có điều lần này trở về tổng bộ của tập đoàn, không làm tổng giám đốc ở công ty cũ nữa, cảm thấy cô ấy không phải quá vui, anh gần đây không có liên lạc với cô ấy sao?” Hứa Hiểu Tinh từ từ nói, sau đó thấy kỳ lạ nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Không có.” Diệp Lăng Thiên không có nói nhiều, chỉ lắc đầu.
“Tôi thật sự phục hai người, vốn dĩ đều là bạn bè, làm gì mà đối với nhau như kẻ thù sống chết vậy, anh lần này trở về cũng không có liên lạc với cô ấy, cô ấy cũng như thế, hẹn cô ấy mấy lần đến chỗ của anh ăn cũng không đi, hỏi anh thế nào rồi cũng đi hỏi tôi, giống như hai người không có số điện thoại của đối phương vậy, anh có phải khi đi thành phố M đã đắc tội với cô ấy?” Hứa Hiểu Tinh có hơi cạn lời nói.
“Không có chuyện gì cả, chỉ là không biết nói gì, cô gần đây đi dạy thế nào rồi?” Diệp Lăng Thiên chuyển chủ đề, anh không muốn cùng Hứa Hiểu Tinh với về chuyện của Lý Vũ Hân.
“Còn có thể như thế nào? Vẫn không phải như thế sao, nghề giảng viên này nói tốt không tốt, nói không tốt lại tốt. Nghỉ nhiều, không tăng ca, tiền lương cũng không tệ còn được coi trong, nhưng thì sao, cũng chán, sinh viên quay cho vòng vòng, nhưng những gì anh giảng vĩnh viễn đều là những thứ mà bản thân đều có thể làm ngược lại. Hơn nữa, anh già đi theo từng năm, nhưng sinh viên của anh lại vĩnh viễn trẻ như vậy, loại cảm giác này không dễ chịu. Cho nên ấy à, sau này đừng hỏi tôi đi dạy cảm thấy thế nào, cái nghề này của tôi mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm thậm chí vĩnh viễn đều sẽ chỉ như thế.”
Hứa Hiểu Tinh dựa vào ghế nói, nói những điều có hơi bướng bỉnh, đây chính là tính cách của cô ta.