“Nói anh giỏi anh còn tự đắc đâu.” Lý Vũ Hân không có ý tốt trừng mắt Diệp Lăng Thiên, thấy mưa bên ngoài ngày càng to, Lý Vũ Hân không nhịn được lại nhíu mày, nói: “Cũng không biết cơn mưa này lúc nào mới tạnh, thật là phiền chết.”
“Buổi tối chỉ có thể ở đây một đêm rồi, ngày mai nếu không mưa thì chúng ta lại đi, bây giờ lái xe thực sự quá nguy hiểm.” Diệp Lăng Thiên cũng nhìn bên ngoài nhàn nhạt nói.
“Thực ra cẩn thận ngẫm nghĩ, thỉnh thoảng qua đêm thế này cũng rất tốt. Nơi này mặc dù đơn sơ, ở trong sơn động nhỏ, đốt lửa, ngủ trên cỏ, nhưng nơi này có thể khiến anh tránh xa tất cả hỗn loạn trong trần thế, có thể khiến anh hoàn toàn tĩnh tâm, yên tĩnh ngồi ở đây hong lửa nói chuyện, cảm giác toàn thân cũng bỗng nhiên chậm rãi lại, yên tĩnh lại, cảm giác mình giống như quay về với bản tính, cảm giác thật sự rất tốt.” Lý Vũ Hân lật quần của Diệp Lăng Thiên tiếp tục đặt lên lửa hong, có lẽ là giơ tay có chút đau nhức, bèn đặt quần của anh lên chân mình, đặt bên lửa tiếp tục hong.
Diệp Lăng Thiên nhìn khuôn mặt hồng hào của cô, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, gật đầu nói: “Cô không nói còn không cảm thấy, cô nói vậy vẫn thật sự có đạo lý. Thật sự là vậy, người bây giờ, đặc biệt là người trong thành phố, mỗi ngày đều sống trong trạng thái sinh hoạt áp lực cao tiết tấu nhanh chóng, nhân viên cấp cao bình thường cả ngày đi làm đối diện máy tính, tan làm vẫn đối diện với máy tính, ngay cả phong cảnh bên đường cũng không có hứng ngắm nhìn một cái. Con người hiện tại thật sư ngày càng đi xa với bản tính của mình, lâu rồi thì sẽ cảm thấy, cuộc sống như vậy rất nhàm chán, rất mệt. Thỉnh thoảng qua đêm trong hoàn cảnh bất đắc dĩ thế này, cảm thấy quả thực rất không tệ. Cứ như vậy, chỉ có hai chúng ta, không có máy tính, không có cà phê, cứ nói chuyện như vậy, cảm giác rất thoải mái.” Diệp Lăng Thiên cười nói, vừa hút thuốc vừa nói.
Bản thân anh cũng cảm thấy, những lời bây giờ của mình ngày càng nhiều, trước đây rất khó nói vài câu với Lý Vũ Hân, mà lần này ra ngoài, dường như thực sự đã nói quá nhiều quá nhiều với cô. Thậm chí, có lúc anh sẽ chủ động tìm Lý Vũ Hân nói chuyện, đây dường như là chuyện mà trước đây không thể nào xảy ra.
“Anh nói nếu bỗng nhiên có người tới nhìn thấy chúng ta ở đây sẽ nghĩ thế nào?” Lý Vũ Hân không biết nghĩ tới chuyện gì thú vị, bỗng cười hỏi.
“Cô nhìn tôi bây giờ ăn mặc thì sẽ đoán được người khác nghĩ thế nào rồi.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Sao anh không trực tiếp nói cẩu nam nữ luôn đi?” Lý Vũ Hân cũng cười nói theo.
“Tôi không nói vậy nha.” Diệp Lăng Thiên phì cười.
Hai người cứ ngồi bên đống lửa nói chuyện như vậy cũng không cảm thấy có bao nhiêu nhàm chán, chỉ là cơn mưa bên ngoài ngày càng to, trời cũng dần tối.
Bỗng nhiên, truyền tới tiếng nổ tung cực lớn, thanh âm đó giống như sấm sét đánh lên sơn động, cực kỳ chấn động, ngay cả Diệp Lăng Thiên cũng bị dọa toàn thân rùng mình. Mà Lý Vũ Hân càng tệ hơn, do sấm quá đột ngột, hơn nữa tiếng to như vậy, cô trực tiếp bị dọa đến hoảng loạn, đột nhiên vứt quần áo Diệp Lăng Thiên xuống đất, nhào vào lòng anh, miệng còn thét chói tai.
Trong tình huống thế này không thể nói là kỳ quái, chỉ có thể nói là không thường thấy mà thôi, trên thực tế bất kỳ người phụ nữ nào chịu kinh sợ đều sẽ có dáng vẻ như vậy, chỉ cần kinh sợ vượt quá phạm vi cô ấy có thể tiếp nhận, vào lúc đó, con người hoàn toàn không còn lý trí, chỉ là bản năng mà thôi.
Diệp Lăng Thiên đầu tiên là bị tiếng sấm làm giật nảy, tiếp đó lại bị hành động của Lý Vũ Hân làm nhảy dựng, Lý Vũ Hân chịu kinh sợ quá độ, đột nhiên nhào vào lòng anh, mà anh ngồi khoanh chân, Lý Vũ Hân nhào tới như vậy, liền trực tiếp đẩy nhào Diệp Lăng Thiên xuống đất, biến thành Lý Vũ Hân đè trên người Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên có thể cảm thấy được sự sợ hãi của cô, vì lúc cô áp lên người anh thân thể vẫn còn run lập cập. Diệp Lăng Thiên cứ ôm cô như vậy, ngửi mùi thơm trên tóc cô, cảm nhận cảm giác mềm mại khiến người ta có chút phát điên trên người cô truyền tới. Diệp Lăng Thiên biết Lý Vũ Hân sợ hãi, cho nên trực tiếp dùng tay ôm chặt lưng cô, nói: “Bị dọa sợ rồi à? Đây là chuyện bình thường ở vùng núi, chỉ cần trời mưa, có thể sẽ đột ngột có sấm đánh xuống như vậy, nhưng sấm chỉ là hơi to một chút mà thôi, bình thường sẽ không tạo thành nguy hại gì.” Nghe thấy lời của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân mới đỏ mặt chống cánh tay anh ngẩng đầu lên, chuẩn bị bò dậy khỏi người anh, nhưng vừa ngẩng đầu đã đối diện ánh mắt với anh, đối mắt như vậy, giống như một đoạn thường có trong phim thần tượng, hai người không thể tách rồi, hai người cứ nhìn nhau như thế.
Diệp Lăng Thiên cảm thấy Lý Vũ Hân rất rất xinh đẹp, lý trí ban đầu dường như thoáng chốc mất đi tác dụng, có thể là cồn bốc lên đầu, cũng có thể là trong hoàn cảnh đặc thù lại mờ ám này, Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên ngây ra, cảm thấy thân thể mình không chịu khống chế, anh cảm thấy mình dường như đã bước vào bên trong mộng cảnh, anh rất muốn người phụ nữ trước mặt này.
Diệp Lăng Thiên từ từ áp tới gần môi Lý Vũ Hân, mà mặt Lý Vũ Hân ngày càng đỏ, nhưng lại trực tiếp nhắm mắt lại. Cảm giác lúc này của cô giống với Diệp Lăng Thiên, cô cũng vào giây phút đối diện ánh mắt với anh mà trong đầu hoàn toàn trống rỗng, ngay cả bản thân đang làm gì cũng không biết.