Nghe thế Diệp Lăng Thiên có chút xấu hổ, cười cười nói: “Tôi gọi cô là cô Hiểu Tinh vậy.”
“Hứa Hiểu Tinh, tối nay cậu qua chơi với tớ hay là chơi với anh ta vậy?” Lúc này, Lý Vũ Hân đã gội đầu xong và đi xuống, đứng cạnh cửa phòng Diệp Lăng Thiên vừa lau tóc vừa cực kỳ buồn bực nói với Hứa Hiểu Tinh.
Hứa Hiểu Tinh bị Lý Vũ Hân nói vậy liền lúng túng nhìn Diệp Lăng Thiên một chút, sau đó cùng Lý Vũ Hân đi ra.
Sau khi cả hai cô gái đều đi ra hết, Diệp Lăng Thiên lại tiếp tục ngồi trên ban công suy nghĩ chuyện trong lòng, anh rất lo lắng, lo không biết phẫu thuật của Diệp Sương có thể thành công hay không. Trước đây, ở trên chiến trường, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay anh, thậm chí ngay cả tính mạng của địch cũng nằm trong tay anh thế nhưng, lần này không còn như vậy nữa, tính mạng của Diệp Sương đang nằm trong tay bác sĩ, ngoài lo lắng ra anh không biết làm gì khác, anh cảm thấy rất bất đắc dĩ, và anh cực kỳ không thích cái cảm giác này.
Hút mấy điếu thuốc, ngồi đó khoảng một tiếng đồng hồ thì Diệp Lăng Thiên đứng dậy, thay quần áo ra rồi vào phòng tắm.
Khi Diệp Lăng Thiên đang tắm cũng là lúc Hứa Hiểu Tinh đã tắm xong và ra khỏi phòng tắm trên lầu hai, lúc Hứa Hiểu Tinh vào phòng ngủ của Lý Vũ Hân thì bắt gặp cô đang gọi điện thoại, nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh đi vào, cô vội vã chạy ra ban công để gọi điện. Thấy thế, Hứa Hiểu Tinh liền cười hi hi rồi cũng chạy theo ra ban công, dán lỗ tai vào mặt sau điện thoại để nghe.
“Không nói nữa, anh làm việc đi, em cũng buồn ngủ rồi, anh nhớ phải chú ý đến sức khỏe đấy, phải tự chăm sóc mình thật tốt nhé.” Lý Vũ Hân thấy Hứa Hiểu Tinh đang nghe liền vội vàng nói, sau đó cúp điện thoại.
“Nhớ phải chú ý đến sức khỏe nha, phải tự chăm sóc mình thật tốt nha, trời ơi, đại tiểu thư ơi là đại tiểu thư, chẳng phải cậu đang nói chuyện yêu đương à, có cần phải chua lè như vậy không? Cậu làm tớ ê răng quá đây nè.” Hứa Hiểu Tinh cố ý uốn éo giọng nhạo bán Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân đỏ mặt vì bị Hứa Hiểu Tinh chọc liền mắng: “Ai cần cậu lo.”
“Thế nào? Anh chàng đẹp trai của cậu khi nào thì về? Anh ta lại bảo là chờ anh ta hoàn thành dự án hiện tại rồi mới về à?” Hứa Hiểu Tinh ngồi trên giường hỏi Lý Vũ Hân.
“Ừ, dự án này đối với anh ấy mà nói rất quan trọng, nếu hoàn thành được dự án này anh ấy có thể thu về một sô tiền rất lớn, nhưng quan trọng nhất vẫn là có thể nâng cao danh tiếng của anh ấy trong giới, đến lúc đó anh ấy về sẽ có thể tìm được công việc tốt hơn, Lý Vũ Hân nói.
“Tớ nói cậu nghe nhé đại tiểu thư của tớ, rõ ràng đây chỉ là cái cớ mà thôi, nếu anh ta thật sự yêu cậu, thật lòng muốn ở cạnh cậu thì sẽ để ý đến những chuyện đó sao? Hơn nữa, anh ta về đây kết hôn cùng câu, tập đoàn của nhà cậu lớn như vậy lẽ nào còn không đủ cho anh ta tiêu xài sao? Đúng là, với những người như các cậu mà nói thì tiền chỉ là cái cớ mà thôi, Hứa Hiểu Tinh tức giận nói.
“Anh ấy không phải là người như vậy, hơn nữa tớ cũng chưa nói cho anh ấy biết chuyện của nhà tớ nên ảnh không biết nhà tớ có sở hữu khối tài sản lớn như vậy. Cho nên, cậu đừng xem anh ấy như những người ham hư vinh nữa có được không?” Lý Vũ Hân hơi tức giận nói với Hứa Hiểu Tinh.
“Được, được, được, tớ sai rồi, tớ không nên nói xấu về anh chàng đẹp trai của cậu. Có điều, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Cậu đợi anh ta đã ba năm rồi, giả như anh ta cứ ở nước B luôn không về nữa thì cậu còn có thể đợi anh ta mấy lần ba năm nữa hả? Cho dù sau ba lần năm lượt chờ đợi, anh ta cũng trở về đi nữa thì cậu cũng đã là hoa tàn ít bướm rồi, liệu anh ta còn cần cậu nữa không? Phụ nữ có thông minh mấy đi nữa mà một khi đã yêu thì chỉ số thông minh cũng sẽ về không, hiện tại cậu triệt để biến thành một đứa con gái ngốc nghếch rồi.” Hứa Hiểu Tinh tiếp tục mắng.
“Tớ tin anh ấy, anh ấy sẽ không gạt tớ.” Lý Vũ Hân vẫn kiên định như trước nói.
“Được, cứ coi như tớ chưa nói gì hết.” Hứa Hiểu Tinh hiện giờ cũng hết hứng tiếp tục đề tài này.
Đang nói chuyện thì hai người nghe thấy một tiếng cổng sắt từ bên ngoài truyền đến. Lý Vũ Hân sống một mình đã quen nên khi nghe có tiếng động ngoài cổng liền vội vàng ra ngoài xem thử thì thấy Diệp Lăng Thiên đang đóng cổng.
“Cậu ấy đúng thật là có những lúc không biết thế nào là hài lòng, cả ngày nhìn Diệp Lăng Thiên không vừa mắt nhưng cậu xem người ta tốt thế nào kìa, chỉ lấy tiền bảo vệ cho cậu mà lại làm bao nhiêu là chuyện, vừa là vệ sĩ vừa là tài xế, bây giờ còn làm cả người hầu cho cậu, phụ trách đóng cửa nữa chứ, cậu lời to rồi.” Không biết Hứa Hiểu Tinh chạy ra từ khi nào mà thấy Diệp Lăng Thiên đóng cửa rồi nói với Lý Vũ Hân.
“Việc nào ra việc nấy, tớ biết anh ta không phải là người có ý xấu, hơn nữa hôm nay cũng coi như là đã giúp tớ nhưng hiện tại tớ thực sự không có ấn tượng tốt về anh ta, nói thật là tớ rất ghét anh ta.”
“Anh ta là người cứng nhắc, hiền như khúc gỗ, cả ngày cứ im lìm, không có chút khiếu hài hước nào thì thôi nhưng ngay cả nói chuyện cũng nói không quá hai câu, ở chung với một người như vậy cả ngày chẳng khác nào sống chung với một cái xác không hồn. Mà nhất là anh ta thật sự quá keo kiệt, cậu biết không, tiền lương mà ba tớ trả cho anh ta không thấp đâu, một tỷ rưỡi một năm, nhân viên văn phòng cũng chẳng nhận được mức lương cao như vậy, đúng không, nhưng cậu nhìn mà xem, từ trên xuống dưới của anh ta ngoại trừ bộ đồ vest mà tớ mua cho là còn coi được thì những thứ còn lại ai mà nhìn cho vô chứ? Giày da thì mòn vẹt, áo sơ mi trắng bên trong thì đã ố vàng, chẳng biết cái áo đó đã mặc được mấy năm rồi, một chút chất lượng sống cũng không có, lại còn thích hút thuốc nữa chứ.”
“Còn nữa, cậu cũng đã chứng kiến tình huống lúc đi ăn hôm nay rồi đấy, mặc dù nói giữa tớ và anh ta chỉ là quan hệ công việc, thế nhưng… Chí ít… Tớ cũng là phụ nữ còn anh ta là đàn ông, mời một bữa cơm thì tốn bao nhiêu? Anh ta không mời thì cũng chẳng ai cần anh ta mời, nhưng anh ta lại muốn làm người có cốt cách, giành trả tiền chứ không muốn để tớ trả nhưng không trả thì thôi còn đã trả thì phải trả hết chứ, từ trước đến nay tớ chưa từng nghe nói đi ăn chung với nhau mà lại chỉ trả phần mình, nói thật nhé, loại đàn ông như anh ta đây là lần đầu tớ gặp đấy.”
“Nói tóm lại, anh chàng này chính là điển hình của loại đàn ông vừa keo kiệt vừa cứng nhắc lại còn thích sĩ diện nữa, tớ thật sự không biết ba của tớ tìm đâu ra một anh chàng vệ sĩ quái đản như vậy nữa.” Lý Vũ Hân lắc đầu bất đắc dĩ nói.
Khi nghe Lý Vũ Hân nói vậy, Hứa Hiểu Tinh có chút kinh ngạc, há to mồm nhìn Lý Vũ Hân nói: “Cậu thật sự cho anh ta là người như vậy sao?”
“Chuyện này đâu phải là do tớ tự cho, mà anh ta chính là người như thế, lẽ nào cậu không nhìn ra sao? Hứa Hiểu Tinh, tớ thật sự rất nghi ngờ mắt nhìn người của cậu. Tớ thật sự không biết cảm tình mà cậu dành cho anh ta do đâu mà có nhưng tớ chẳng nhận thấy điểm nào trên người một gã đàn ông như anh ta đáng để cậu cảm thấy hứng thú cả.” Lý Vũ Hân khinh bỉ nói.
“Vũ Hân, có thể cậu đã trách oan anh ta và hiểu lầm anh ta rồi, tớ dám cam đoan anh ta tuyệt đối không phải là loại người như cậu nói. Có lẽ anh ta là một người tương đối tiết kiệm, nhưng anh ta tiết kiệm là có lý do của mình, tớ sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện, sau khi nghe xong, có thể cậu sẽ hiểu vì sao anh ta lại keo kiệt như thế.” Hứa Hiểu Tinh chậm rãi nói.