Diệp Lăng Thiên trở về bằng con đường cũ, vừa hút thuốc vừa gọi điện cho Diệp Sương, hỏi Diệp Sương đã an toàn về đến nhà chưa, sau khi biết Diệp Sương đã về nhà, Diệp Lăng Thiên về lại quán. Lại bắt đầu tính số đồ ăn còn dư lại trong quán, sau đó tự mình lập danh sách, gửi danh sách cho công ty giao hàng.
Sau đó đi vào nhà bếp, hai đầu bếp làm ca tối cũng ở đây, một người tên là Chu Ngọc Lâm.
“Gần xong thì về rồi, nghỉ ngơi cho sớm.” Diệp Lăng Thiên nhìn nói.
“Sắp rồi, lau sàn sắp xong rồi.” Chu Ngọc Lâm lau mồ hôi, sau đó lại nói: “Anh Diệp, em thấy từ tối hôm nay tôi ở lại trong quán đi.”
“Ở trong quán? Trong quá đâu có chỗ ở? Sao thế?” Diệp Lăng Thiên thấy kỳ lạ hỏi.
“Ở đâu không vấn đề, xếp vài cái ghế lại thì có thể ngủ rồi. Em thấy, đám người hôm nay chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, em nghi ngờ đám người này chắc chắn sẽ đến báo thù, ban ngày đến chúng ta không sợ, em chỉ sợ cái lũ khốn này bọn họ đợi đến tối chúng tôi đóng cửa đi rồi mới ra tay, cho nên em nghĩ, em vẫn là ở đây trông quen thì tốt hơn. Dù sao ở đâu cũng là ở.” Chu Ngọc Lâm nói.
Diệp Lăng Thiên sau nghe vậy, mỉm cười, nói: “Không cần đâu, bọn họ cũng không có lá gan đó. Với lại, chỉ có đạo lý nghìn ngày bắt trộm, đâu có nghìn ngày phòng trộm, cậu muốn phòng cũng không phòng lại được. Cậu yên tâm đi, bọn họ không dám đến đâu. Về đi ngủ đi, chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Anh Diệp, em vẫn cảm thấy em ở lại trông quán sẽ ổn thỏa hơn, đám người đó vừa nhìn là biết hay làm ra chuyện thương thiên hại lý rồi, ai biết bọn họ sẽ gây ra chuyện nữa gì hay không chứ.” Chu Ngọc Lâm vẫn lo lắng.
“Nghe lời tôi, về ngủ đi. Tôi đã nói chuyện này tôi sẽ xử lý, sao thế? Không tin lời của tôi sao? Được rồi, tạm ổn rồi, đi thôi, cùng về.” Diệp Lăng Thiên vỗ vỗ vai của Chu Ngọc Lâm, sau đó đi kiểm tra thiết bị điện trong quán đã tắt hay chưa, sau đó đóng cửa. Cùng hai người Chu Ngọc Lâm trở về ký túc.
Sau khi về đến ký túc, Diệp Lăng Thiên ngồi trên giường hút thuốc một lúc, sau đó đi tắm rửa, trở lại thì tìm trong tủ trong phòng của mình, lấy ra một vài thứ bày trên bàn xem, cuối cùng chọn một cái ngoáy tai bỏ vào trong túi rồi từ từ đi ra ngoài.
Quay lại quán, anh lái xe của Hứa Hiểu Tinh đến thẳng tiểu khu hoa viên, có điều không có dừng lại, mà trực tiếp chạy qua, đợi sau khi vượt qua đèn giao thông trước mặt tiểu khu hoa viên, mới dừng xe ở trong một con ngõ bên đường. Anh xuống xe, từ trong ngõ vòng qua, tránh một số camera trên đường, sau đó từ từ vòng ra đằng sau tiểu khu hoa viên, nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai, bèn dễ dàng vung người vượt qua bức tường có thép gai bao quanh tiểu khu hoa viên.
Diệp Lăng Thiên tránh camera lại tránh né người khác đã nói rõ anh có chủ ý đến phạm tối, đây là một thói quen mỗi lần hành động trước đây của anh, có thể che giấu thì cố gắng che giấu, không cần thiết phải để lại quá nhiều manh mối. Hơn nữa, nếu như người được gọi là anh Sơn này thật sự muốn giết anh hoặc muốn đối phó với Diệp Sương, Diệp Lăng Thiên cũng không để ý phạm tội một lần mà trực tiếp giết anh ta, bất luận như thế nào, anh sẽ không để bất cứ ai uy hiếp đến Diệp Sương.
Sau khi trèo qua tường, Diệp Lăng Thiên nhìn xung quanh, xác định trong tiểu khu này không có bất kỳ camera giám sát nào, bèn từ từ dán vào tường chầm chậm tìm đến tòa nhà mà tên lưu manh đó nói, sau đó đi vào, trực tiếp leo thang bộ đến tầng 4, tìm được số phòng, quả nhiên có số phòng như lời tên lưu manh đó nói.
Diệp Lăng Thiên đứng ở cửa nhìn, từ trong túi của mình lấy ra một chiếc ngoáy tai, trực tiếp nhét vào trong ổ khóa, dùng tay nhẹ nhàng di chuyển, mất mười mấy giây thì cửa cạch một tiếng mở ra.
Kỹ năng mở khóa này được học trong quá trình tham gia huấn luyện đặc biệt trong quân đội, đây là một trong những bản lĩnh cơ bản, bọn họ có thể lấy bất cứ thứ gì làm công cụ mở khóa, chiếc ngoáy tai đã coi như công cụ rất tốt rồi, Diệp Lăng Thiên nhớ thứ khó nhất bọn họ học chính là mở két bảo hiểm, hơn nữa là loại két hiện đại cần dấu vân tay và tia hồng ngoại, thật ra mở không tính là khó nhất, cái khó nhất là sau khi bạn mở ra không được để bất kỳ ai phát hiện có người từng cạy khóa. So sánh với những chuyện đó, mở cánh cửa chống trộm này thật sự là chuyện nhỏ.
Diệp Lăng Thiên không có kéo ra bước vào, mà đứng ở cửa cẩn thận lặng nghe, xác định bên trong không có bất kỳ âm thanh vào truyền ra, sau đó khẽ khàng đóng cửa lại.
Bên trong phòng khách của căn nhà đen xì, nhưng một phòng ngủ lại sáng đèn, cửa phòng ngủ đóng chặt, ánh đèn từ dưới khe cửa của phòng ngủ hắt ra. Diệp Lăng Thiên đi đến bên cửa, đứng ở cửa nghe thử, trong phòng truyền ra một loạt âm thanh, nghe tiếng thì là một nam một nữ ở bên trong.
Diệp Lăng Thiên mỉm cười, dùng tay đè chặt tay nắm cửa, chầm chậm mở cửa phòng ngủ ra, hiển nhiên, cửa phòng ngủ không có khóa.
Sau khi mở cửa ra cảnh tượng bên trong phòng ngủ toàn bộ bày ra trước mặt Diệp Lăng Thiên, hai người trên người căn bản không có nhìn thấy Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên dựa vào cánh cửa, cũng không đi vào, từ trong túi rút ra một điếu thuốc, sau đó cầm bật lửa tách một tiếng châm lửa. Diệp Lăng Thiên dựa vào cánh cửa yên lặng nhìn vừa hút thuốc.
Tiếng hét giống như phát điên nhìn thấy ma đột ngột của cô ta khiến tên mặt sẹo bị dọa giật mình, mắng: “Mẹ mày, cô kêu cái gì mà kêu, muốn kêu cũng không phải kêu như vậy, con mẹ mày cũng quá giả rồi.”
“Người… không… quỷ…” Cô gái ở trong chăn run cầm cập dùng ngón tay chỉ, nói.
Tên mặt sẹo cũng bị dọa giật mình, vội quay đầu nhìn về phía cửa. Sau đó cũng nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đang hút thuốc, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.