Diệp Lăng Thiên phải mất hơn một tiếng đồng hồ để đặt mọi thứ vào đúng vị trí, kể cả biển hiệu và kệ nướng, anh cũng không làm biển hiệu đặc sắc cho lắm, cũng chỉ có năm chữ, “Thịt dê nướng đặc biệt”. Lúc này đã hơn năm giờ chiều, ở trên đường từ từ có nhiều người, phần lớn đều là những quán đồ nướng bắt đầu làm ăn. Diệp Lăng Thiên nhìn thử, rồi cũng nhóm than lên, dọn xong hết từng nguyên liệu mà mình đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không nhiều lắm.
Đến hơn sáu giờ, sắc trời đã bắt đầu chậm rãi tối đi, sau đó là tiếng nói chuyện ồn ào cùng với dòng người qua lại, ở phía trước của từng cái sạp hàng cũng đã bắt đầu náo nhiệt, cả đám người đều bận bịu không nghỉ. Duy nhất chỉ có chỗ Diệp Lăng Thiên rất yên tĩnh, chỉ có một mình anh ngồi ở trên ghế hút thuốc, ngay cả người đến hỏi thăm cũng không có.
Diệp Lăng Thiên cẩn thận suy nghĩ, chủ yếu là có hai nguyên nhân, thứ nhất là bởi vì vị trí ở nơi đây vắng vẻ một chút, người đi qua nơi này không chú ý đến thì căn bản cũng không biết quầy Diệp Lăng Thiên bày một quầy hàng ở đây. Tiếp theo thì sao, hôm nay Diệp Lăng Thiên vừa mới đến đây, người đến đây ăn đa số đều không phải là lần đầu tiên tới, đây đều đã có quầy hàng quen thuộc hết rồi, mọi người đến ăn trên cơ bản đều là đi về phía quầy hàng mà mình quen thuộc, cho nên ở chỗ của Diệp Lăng Thiên rất vắng vẻ.
Đúng lúc này điện thoại di động của Diệp Lăng Thiên vang lên, Diệp Lăng Thiên nhìn số điện thoại một chút, là Diệp Sương gọi tới.
“Diệp Sương, em đã thi xong rồi hả?” Diệp Lăng Thiên quan tâm hỏi.
“Đã thi xong từ lâu rồi, hơn ba giờ em đã thi xong, bây giờ em mới đi ra khỏi thư viện. Em hỏi anh á, hôm nay anh không tới đón em hả?” Diệp Sương hỏi.
“Ừm, Diệp Sương, hôm nay anh có việc không thể đi đón em được, chắc có lẽ là tối nay anh cũng có việc, tạm thời không thể về nhà được, một mình em trở về cũng không quá an toàn. Như vậy đi, bây giờ em tự ăn cái gì đó ở bên ngoài, sau đó tới tối thì em ôn tập ở thư viện của trường học bọn em, anh làm xong việc trở về thì lại đi đón em, có biết chưa?” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói, anh hoàn toàn không yên lòng khi để một mình Diệp Sương ở trong nhà, hoàn cảnh ở đây quả thật quá mức phức tạp. Đừng nói là Diệp Lăng Thiên không yên lòng, ngay cả một mình Diệp Sương ở trong nhà thì cũng cảm thấy rất sợ hãi.
“Được rồi, anh, tối nay anh không cần tới đó em đâu. Đến lúc đó anh gọi điện thoại cho em, tự em ngồi xe về nhà là được rồi.” Diệp Sương nói xong rồi cũng cúp điện thoại.
Diệp Lăng Thiên vừa mới cúp điện thoại thì nhìn thấy hai cô gái trông có vẻ là học sinh đang đứng do dự trước quán thịt nướng ở bên cạnh, sau đó một cô gái nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đang đứng ở bên đây, lập tức lôi kéo cô gái ở bên cạnh một cái, dùng tay chỉ vào Diệp Lăng Thiên. Hai cô gái này cúi đầu xuống cười hì hì, không bao lâu sau hai cô gái này liền đi đến trước mặt của Diệp Lăng Thiên, cười hì hì nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nói: “Anh đẹp trai, cho bọn em hai cái đùi gà, bốn xâu rau hẹ nha.”
“Được rồi, hai người chờ một chút, tôi lập tức nướng cho hai người đây.” Nhìn thấy rốt cuộc cũng đã người tới cửa, Diệp Lăng Thiên cũng rất vui vẻ, lập tức cầm lấy hai cái đùi gà và mấy xâu rau hẹ bắt đầu nướng trên kệ nướng.
“Anh đẹp trai, quán này của anh mới mở không bao lâu có đúng không?” Một cô gái xinh đẹp cười hì hì nhìn Diệp Lăng Thiên rồi hỏi.
“Ừ đúng vậy đó, hôm nay vừa mới mở thôi.” Diệp Lăng Thiên vừa nướng nhanh nhẹn vừa nói.
Diệp Lăng Thiên vừa mới nói xong thì nhìn thấy một cô gái cầm điện thoại chỉ về phía anh, Diệp Lăng Thiên mới ý thức được đối phương muốn chụp ảnh của mình thì đối phương cũng đã chụp xong rồi.
Diệp Lăng Thiên nhíu cậu hỏi: “Hai em làm gì vậy?”
“Chụp ảnh của anh rồi chia sẻ lên trên tiktok, lần đầu tiên bọn em nhìn thấy một chủ quán nướng đẹp trai như vậy đó.” Cô gái cười ha ha nói.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, lập tức bất đắc dĩ cười khổ, bây giờ học sinh đều ra làm sao vậy chứ, khiến cho Diệp Lăng Thiên hơi không quen. Bản thân mình cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, ở trong miệng của mấy cô học sinh này lại trở thành anh đẹp trai, học sinh nữ bây giờ cũng nhiệt tình quá mức, còn không thấy ngượng ngùng. Diệp Lăng Thiên cũng không quan trọng nữa, nghiêm túc nướng đồ nướng của mình.
“Anh đẹp trai, sau này ngày nào anh cũng nướng ở đây hả?” Hai cô gái kiên trì không ngừng hỏi.
“Ừ.” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng đáp lời.
“Anh đã kết hôn chưa vậy?” Một cô gái khác hỏi một vấn đề làm cho Diệp Lăng Thiên ăn không tiêu, Diệp Lăng Thiên nhìn cô gái đó, cười một cái rồi nói: “Vẫn chưa.”
“Vậy bạn gái thì sao?”
“Hai người muốn cay một chút hay là nhạt một chút.” Diệp Lăng Thiên không để ý đến câu hỏi của cô gái mà hỏi.
“Cay một chút đi, em là người miền bắc, anh có bao nhiêu cay thì anh cứ bỏ bấy nhiêu cay, càng cay càng tốt.” Cô gái hung hăng nói, sau đó lại lấy điện thoại ra chụp Diệp Lăng Thiên.
“Anh đẹp trai, Anh là người ở đâu vậy?” Cô gái vừa chụp hình vừa hỏi.
“Người Đông Hải.” Diệp Lăng Thiên nói xong rồi đưa mấy xâu rau hẹ qua cho cô gái: “Rau hẹ đã nướng xong rồi, hai người ăn trước đi, nhưng có lẽ là đùi gà còn phải chờ mấy phút nữa.”
“Bọn em không vội đâu, anh cứ nướng từ từ thôi.” Cô gái cười hì hì nói.
“Hai người ngồi xuống đi, ở đây có khói bốc lên, đừng để khói làm cho bị ngạt thở, nướng xong thì để tôi đem qua cho.” Diệp Lăng Thiên ấm áp nhắc nhở. Nhưng mà thật ra là anh ngại hai cô gái này làm gây rối, bản thân anh là một người không quá thích nói chuyện cùng với người khác, chứ đừng nói chi là nói chuyện với hai cô gái nhỏ.
“Không sao đâu.” Hai cô gái vẫn không buông tha như cũ.
“Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi tám tuổi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt.
“Hai mươi tám tuổi ấy, còn trẻ như vậy à, anh.” Một cô gái cảm thán nói.
Diệp Lăng Thiên liếc mắt nhìn cô gái ở trước mặt, nhìn cô gái này cũng trông mới hai mươi mốt tuổi, khi được một cô gái hai mươi mốt tuổi khen là mình vẫn còn trẻ, có làm thế nào Diệp Lăng Thiên cũng cảm thấy kỳ quái.
“Xong rồi, đây là đùi gà của hai em đây, tôi đã bỏ vào bịch cho hai em rồi.” Diệp Lăng Thiên nói xong rồi đưa đùi gà đã được bỏ vào trong túi cho cô gái.
“Cảm ơn anh nha! Anh ơi, bao nhiêu tiền vậy?” Cô gái mỉm cười nhận lấy đùi gà Diệp Lăng Thiên đưa cho, lấy ví tiền ra.
“Bốn mươi tám nghìn.” Diệp Lăng Thiên tính toán rồi lại nói.
Cô gái đưa cho Diệp Lăng Thiên một tờ năm mươi nghìn, Diệp Lăng Thiên lấy tiền ở trong túi của mình ra, tìm cả nửa ngày cũng không tìm được hai nghìn tiền lẻ.
“Hai em chờ một lát nha, để tôi đi tìm người đổi tiền lẻ.” Diệp Lăng Thiên nhìn thấy đối diện có một quán tạp hóa nhỏ, anh nói.
“Không sao đâu anh, ngày mai bọn em lại đến đây, ngày mai anh trả lại cho bọn em là được rồi. Tạm biệt nha anh đẹp trai.” Hai cô gái cười hì hì rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên nhìn tờ tờ năm mươi nghìn ở trong tay, không thể làm gì khác hơn là cười cười, bây giờ mấy cô sinh viên hình như cũng khác hoàn toàn so với thời đại của anh.
Đơn làm ăn đầu tiên đã kết thúc, Diệp Lăng Thiên lại không có việc làm ăn, lại bắt đầu khôi phục sự yên lặng.
Lúc này Diệp Lăng Thiên đang châm một điếu thuốc nữa, chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc gọi mình: “Anh.”
Diệp Lăng Thiên giật mình ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy Diệp Sương đứng ở cách đó không xa nhìn mình, nhìn thấy là mình, Diệp Sương lập tức đi tới, nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó nhìn một đống đồ vật ở trước mặt của Diệp Lăng Thiên, trong mắt có biểu cảm không dám tin.