Khi Hứa Hiểu Tinh nghe Lý Vũ Hân nói vậy, cô ta trợn tròn mắt ngạc nhiên, mặc dù biết Diệp Lăng Thiên bị thương là vì cứu Lý Vũ Hân, nhưng ở trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì cô ta vốn không biết. Khi nghe thấy Lý Vũ Hân nói Diệp Lăng Thiên vì muốn đi cứu cô mà chuẩn bị hy sinh mình, trái tim Hứa Hiểu Tinh đột nhiên rất đau rất đau, đau xót thương tâm.
“Cuối cùng anh ấy chọn đồng quy vu tận với bọn bắt cóc, khi tớ xông tới ôm anh ấy dậy, cậu biết câu cuối cùng mà anh ấy nói với tớ là gì không?” Trong mắt Lý Vũ Hân hiện lên ánh sáng của nước mắt.
“Là gì?” Hứa Hiểu Tinh cũng có chút tò mò.
“Anh ấy nói với tớ, anh ấy cuối cùng cũng hoàn thành lời hứa với ba tớ, cứu tớ ra ngoài một cách hoàn hảo vô khuyết. Sau đó bảo tớ giúp chăm sóc Diệp Sương một chút. Thực ra bản thân anh ấy lúc đó cũng cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, mấy lời này anh ấy nói giống như là di ngôn trước lúc lâm chung vậy, nhưng mà lúc đó tớ không hề nhìn thấy một sự sợ hãi cái chết nào ở trong mắt của anh ấy cả, nếu có thì chỉ là một loại vui vẻ an tâm. Cậu nói xem, anh ấy có phải là tên ngốc không? Vì một lời hứa mà ngay cả mạng mình cũng không cần nữa.” Lý Vũ Hân nói mãi nói mãi cuối cùng cũng khóc lên, trong lòng cô đè nén rất nhiều, giống như Hứa Hiểu Tinh, sự áy náy đối với Diệp Lăng Thiên cô mãi vẫn không cách nào nói ra.
“Anh ấy chính là người như vậy, vĩnh viễn đều nghĩ cho người khác, từ trước đến giờ đều không nghĩ cho mình.” Hứa Hiểu Tinh thở dài một hơi rồi nói.
“Vũ Hân, tớ xin cậu một chuyện có được không?” Hứa Hiểu Tinh rất lâu sau đó đột nhiên nói với Lý Vũ Hân.
“Chuyện gì?” Lý Vũ Hân hỏi.
“Đợi anh ấy khỏi bệnh rồi, cậu có thể giải trừ mối quan hệ hợp đồng lao động giữa hai người không? Cũng chính là nói đừng để anh ấy làm vệ sĩ của cậu nữa.” Hứa Hiểu Tinh nghiêm túc mà nhìn Lý Vũ Hân nói.
“Tại sao?” Lý Vũ Hân không hiểu Hứa Hiểu Tinh tại sao lại đột nhiên nói đến cái này,
“Bởi vì, tớ không muốn chuyện này lại xuất hiện lần hai nữa, lần này anh ấy may mắn sống sót, ai có thể bảo đảm là lần sau anh ấy lại được may mắn như vậy nữa? Vũ Hân, coi như tớ cầu xin cậu, cái thế giới này chỉ cần có tiền, vệ sĩ thì có rất nhiều, nhưng Diệp Lăng Thiên chỉ có một người như thế này mà thôi, có được không?” Hứa Hiểu Tinh dùng ánh mắt thành khẩn nhìn Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân nghe thấy câu này của Hứa Hiểu Tinh xong, vô cùng phẫn nộ, nói: “Ý của cậu là anh ấy làm vệ sĩ cho tớ, tớ nhất định sẽ hại chết anh ấy đúng không?”
“Không phải, tớ không phải có ý này đâu, tớ chỉ không hy vọng anh ấy có nguy hiểm nữa, coi như tớ cầu xin cậu.” Hứa Hiểu Tinh vội vàng lắc đầu.
“Hứa Hiểu Tinh, tớ cảm thấy hôm nay cậu rất kỳ lạ, lời nói ra không có đạo lý vô cùng. Loại chuyện này chỉ có một lần, không thể xảy ra lần thứ hai nữa đúng không? Cậu có từng nghĩ cho tớ không? Có nghĩ cho anh ấy không? Người có nguy hiểm là tớ, tiếp theo mới là anh ấy. Hơn nữa, nếu như anh ấy không làm vệ sĩ của tớ, không có công việc này nữa, vậy anh ấy đi đâu làm việc đây?”
“Hứa Hiểu Tinh, tớ cũng không muốn anh ấy có chuyện, tớ cũng không muốn anh ấy có nguy hiểm nữa, tớ có thể bảo đảm với cậu, anh ấy tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm nữa. Hơn nữa, anh ấy có làm vệ sĩ của tớ hay không, tại sao lại cần cậu đến cầu xin tớ?” Lý Vũ Hân tức giận vô cớ với Hứa Hiểu Tinh.
“Bởi vì, tớ thích anh ấy.” Hứa Hiểu Tinh nhìn Lý Vũ Hân, đột nhiên mở miệng nói.
Lý Vũ Hân vốn đang tức giận đột nhiên nghe thấy câu nói đột ngột này của Hứa Hiểu Tinh, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn, miệng há to, có thể thấy cô ngạc nhiên đến mức nào. Một lúc lâu sau, nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh vẫn nghiêm túc nhìn mình, không giống như là đang đùa, cô đột nhiên cảm thấy trái tim mình giống như vỡ ra từng mảnh, sự khó chịu không nói thành lời.
“Tớ không có nghe nhầm chứ? Cậu nói cậu thích anh ấy? Diệp Lăng Thiên?” Lý Vũ Hân hỏi Hứa Hiểu Tinh, xác nhận lại một lần nữa.
“Đúng, tớ thích Diệp Lăng Thiên.” Hứa Hiểu Tinh lại nghiêm túc gật đầu nói, vô cùng chắc nịch.
“Cậu nói đùa đúng không, làm sao có thể, lần trước cậu nói anh ấy là bạn trai của cậu, tớ tin là thật, sau đó tự cậu nói cậu không thích anh ấy, lần này còn muốn gạt tớ sao.” Lý Vũ Hân nở nụ cười nói, chỉ là nụ cười này rất miễn cưỡng, thậm chí là trong nụ cười còn có mang theo một tia khổ sở.
“Lần này tớ nói là thật.” Hứa Hiểu Tinh lại khẳng định mà nói, sau đó lại nói tiếp: “Thật ra, từ khi bắt đầu cậu nói với tớ về anh ấy, tớ đã cảm thấy rất có hứng thú với anh ấy rồi, tớ cảm thấy anh ấy là một người khác biệt. Sau này, tớ theo cậu và gặp được anh ấy thêm vài lần, thực ra cũng không có hiểu sâu sắc cho lắm, nhưng cứ ghi nhớ anh ấy ở trong lòng, cũng rất muốn gặp anh ấy, cảm thấy anh ấy rất thú vị.”
“Tớ chân chính bắt đầu hiểu anh ấy là kể từ khi chuyện của Diệp Sương, từ từ tớ bắt đầu hiểu anh ấy là một người đàn ông như thế nào, có lòng trách nhiệm, có nguyên tắc, thành thật mà nói, mấy năm nay có không ít người đàn ông theo đuổi tớ, vẻ ngoài rất ổn, có tiền, cũng có quyền, nhưng tớ không thích ai cả, người đàn ông tớ luôn khao khát trong lòng thật ra là một nam tử hán chân chính, sau này tớ dần dần cảm thấy, Diệp Lăng Thiên có lẽ chính là nam tử hán mà tớ luôn tìm.”
“Anh ấy rất ít nói, nhưng lời đã nói ra thì bản thân nhất định sẽ làm được. Anh ấy chôn tất cả mọi chuyện vào đáy lòng mình, cho dù bản thân mình có khổ có mệt cũng sẽ không nói với người khác, tự một mình mình lăng lẽ gánh vác. Hơn nữa, từ trước đến giờ không ham hư vinh, không bị danh lợi sai khiến. Khi tớ hiểu được những thứ này, tớ cũng không cảm thấy mình thích anh ấy, tớ luôn coi anh ấy như là bạn bè, một người bạn rất tốt, cũng cảm thấy trêu chọc anh ấy là một chuyện rất vui, tớ chỉ biết mình rất thích ở cùng với anh ấy, cho nên sẽ nghĩ đủ trăm phương ngàn kế để tìm cơ hội ở cùng với anh ấy.”
“Chân chính khiến tớ hiểu mình đã thích anh ấy rồi là vào ngày hôm nay, hôm nay khi đội trưởng Lý đó nói với tớ anh ấy trúng đạn suýt chết, tớ đột nhiên cảm thấy đất trời tối om, nước mắt ào ạt chảy ra, tớ cảm thấy bầu trời của mình sắp sụp xuống rồi, lúc đó trong lòng tớ có một giọng nói, đó là nếu như anh ấy chết rồi tớ phải làm sao đây?”
“Lúc đó tớ chỉ có một suy nghĩ, đó là nhanh chóng chạy tới bệnh viện, tớ chạy một hơi, mang giày cao gót chạy không nổi tớ liền cởi giày cao gót ra mà chay. Bắt xe taxi không được thì ngồi xe ôm đến. Trên đường đi tớ hiểu rất rõ, tớ đã yêu anh ấy rồi.” Hứa Hiểu Tinh chậm rãi nói, thay đổi bộ dạng luôn hi hi ha ha trước đây, lúc này cô ta vô cùng nghiêm túc.
“Cho nên, Vũ Hân à, tớ hy vọng cậu có thể đồng ý với tớ, đừng để anh ấy làm vệ sĩ của cậu nữa được không? Tớ e là sẽ không để anh ấy làm nghề vệ sĩ này nữa. Anh ấy rất có tài, tớ nghĩ, với năng lực của anh ấy sẽ không lo không tìm được công việc tốt đâu.” Hứa Hiểu Tinh lại cầu xin mà nhìn Lý Vũ Hân.
“Anh ấy có biết cậu thích anh ấy không?” Vẻ mặt Lý Vũ Hân vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến có chút lạnh nhạt, ai cũng không biết lúc này trong lòng cô đang nghĩ những gì, chỉ lạnh lùng mà hỏi Hứa Hiểu Tinh.