“Haha, buồn cười, mày xem tao là con nít ba tuổi sao? Tao biết, tao không bằng mày. Mày không nói cho tao biết mày là ai cũng không sao, tóm lại, hôm nay mày chết chắc rồi, mày và con nhỏ này đều phải chết, tao cũng muốn chết, mọi người cùng nhau chết đi.” Kẻ bắt cóc có chút điên cuồng nói.
Diệp Lăng Thiên có thể nhìn thấy tay cầm súng của đối phương bắt đầu bóp chặt, đầu tiên nhắm vào Lý Vũ Hân, Diệp Lăng Thiên biết, đối phương thật sự điên cuồng bắt đầu ra tay rồi.
Diệp Lăng Thiên đột nhiên bước chân linh hoạt di chuyển, bỗng chốc đá viên gạch giấu dưới chân về phía đối phương. Viên đá này anh giấu đã lâu rồi, lúc nói chuyện với kẻ bắt cóc trước đó, dưới chân liền di chuyển viên đá bên cạnh tới dưới chân, chính là để dùng vào lúc này.
Viên đá trực tiếp bay nhanh về phía kẻ bắt cóc, kẻ bắt cóc đang chỉa súng vào Lý Vũ Hân, chuẩn bị một viên đạn giải quyết cô, sau đó lại giết Diệp Lăng Thiên, chính vào lúc này, phát hiện một thứ bay về phía mình với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, phản xạ theo điều kiện khom đầu xuống.
Lúc này vừa khéo nhìn thấy Diệp Lăng Thiên vươn tay vào hông mình, động tác này ai cũng rõ ràng, đó chính là rút súng, kẻ bắt cóc lấy tốc đột nhanh chất chỉa súng vào Diệp Lăng Thiên, sau đó bóp cò, mà Diệp Lăng Thiên cũng dùng hết tốc độ bình sinh rút súng nả một viên vào kẻ bắt cóc.
Hai tiếng đạn trước sau truyền tới, tiếp đó, Lý Yến liền nhìn thấy kẻ bắt cóc và Diệp Lăng Thiên hai người dường như đồng thời ngã xuống.
Cả thế giới của Lý Yến cũng yên tĩnh lại, sau đó mới hét to vào bộ đàm: “Xông vào, xông vào cứu người, gọi xe cứu thương.”
Lý Vũ Hân cứ sững sờ ở đó, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên ngã trên mặt đất, mới nước mắt giàn giụa nhảy tới cạnh Diệp Lăng Thiên kêu to. Nhưng mà, do miệng cô đã bị bịt chặt, cho nên căn bản không thể phát ra lời nào.
Nơi ngực Diệp Lăng Thiên toàn là máu, nằm bất động trên mặt đất, Lý Vũ Hân cho rằng Diệp Lăng Thiên cứ như vậy chết đi, ngồi xuống cạnh Diệp Lăng Thiên khóc to.
Diệp Lăng Thiên nghe thấy tiếng gào khóc của Lý Vũ Hân, khẽ mở mắt nhìn cô, đột nhiên lộ ra nụ cười, sau đó dùng bàn tay run rẩy mò ra dao găm trên người chậm rãi vươn tới dây thừng trói chặt tay Lý Vũ Hân, dùng sức cắt hai nhát mới cắt mở được dây thừng, làm xong động tác này, Diệp Lăng Thiên cuối cùng không còn sức lực rũ tay xuống đất, dao găm cũng rơi sang một bên.
“Nói với ba cô, tôi…đã hoàn thành…lời hứa của mình.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó ho kịch liệt, tiếp đó lại nói: “Thay tôi…chăm sóc…Diệp Sương một chút.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì trực tiếp bất lực nhắm mắt. . truyện kiếm hiệp hay
Lý Vũ Hân trừng to mắt, giãy khỏi dây thừng, không quan tâm đau đớn, kéo mở băng dính trên miệng mình, nắm quần áo Diệp Lăng Thiên lắc: “Diệp Lăng Thiên, anh không thể chết, anh tỉnh lại cho tôi, tỉnh lại…xe cứu thương, xe cứu thương đâu.” Lý Vũ Hân hét to như kẻ điên, nước mắt giàn giụa trên mặt. Nhưng mà, bất kể Lý Vũ Hân lắc thế nào, Diệp Lăng Thiên vẫn bất động nằm đó, máu trên ngực và cánh tay chảy không ngừng.
Chính vào lúc này, chỉ thấy một đám cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát vũ trang trang bị đầy đủ xông vào, vừa vào liền lập tức nhanh chóng cầm súng lục soát các góc lầu ba, xem có còn kẻ bắt cóc và nguy hiểm ẩn nấp nào không.
Lý Yến cũng xông tới, trực tiếp ngồi xuống cạnh Diệp Lăng Thiên, dùng tay thử hơi thở anh, hét to: “Mau cứu người, còn có hơi thở, còn có chút hơi thở.” Sau đó, mấy người mặc đồ trắng nâng cáng mới thở hổn hển từ cửa hành lang chạy lên, lập tức bắt đầu cấp cứu cho Diệp Lăng Thiên, thở oxy, truyền dịch, sau đó nâng Diệp Lăng Thiên lên cáng mau chóng nâng xuống lầu.
“Vũ Hân, con không sao chứ?” Lý Tiên Nguyên cũng chạy từ cửa cầu thang lên, nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Lý Vũ Hân, mặt đầy nước mắt hỏi.
“Con không sao, ba, nhất định phải cứu Diệp Lăng Thiên, cứu anh ấy, anh ấy vì con mới bị thương, con cầu xin ba, nhất định…” Lý Vũ Hân kéo tay Lý Tiên Nguyên khóc kêu.
“Sẽ, ba biết, ba sẽ cố gắng hết sức cứu anh ta, anh ta là ân nhân của con, cũng là ân nhân của ba.” Lý Tiên Nguyên rưng rưng nói.
“Đội trưởng Lý, tổng cộng phát hiện có bốn thi thể, đều là một phát súng chí mạng. Phát hiện năm khẩu súng lục, ngoài ra hiện trường không phát hiện người nào khác.” Một đội viên đi tới báo cáo với Lý Yến.
“Thông báo cho bên tổ một, tập trung lực lượng, bắt đầu triển khai bắt người.” Lý Yến nói, sau đó nhanh chóng xuống lầu.
Diệp Lăng Thiên luôn trong trạng thái vô ý thức, cũng không biết qua bao lâu, lúc Diệp Lăng Thiên tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên người mình rất đau đớn, khẽ mở mắt, nhìn thấy một mảnh màu trắng mơ hồ, sau khi khẽ thích ứng anh mới phát hiện, đây là bệnh viện.
Nhìn xung quanh, cạnh giường bệnh trống rỗng không có một ai, Diệp Lăng Thiên nhìn ngoài cửa sổ mới phát hiện, bây giờ đã là buổi tối rồi.
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng Thiên cười khổ, anh cho rằng mình hẳn sẽ chết, không nghĩ tới, vẫn không chết, đối với loại cảm giác này, anh đã quen rồi, anh cũng không nhớ đây là lần thứ mấy mình bò về trên sợi dây tử vong.
Có lẽ bản thân thật sự lớn mạng, thế nào cũng chết không thành, Diệp Lăng Thiên tự trào phúng trong lòng.
Chính vào lúc này, Diệp Lăng Thiên nghe thấy trong nhà vệ sinh truyền tới tiếng nước, tiếp đó liền nhìn thấy Lý Vũ Hân mở cửa bước ra.
Lý Vũ Hân vừa dùng khăn giấy lau tay vừa đi về phía này, chỉ là, đột nhiên, cả người cô khựng lại, ngây ngốc trừng to mắt nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó lập tức xông tới cạnh anh hỏi: “Anh…anh tỉnh rồi?”
Diệp Lăng Thiên cười, nhàn nhạt nói: “Đúng, tôi tỉnh rồi.”
“Bác sĩ, y tá, tỉnh rồi, anh ấy tỉnh rồi.” Lý Vũ Hân bỗng chốc đứng dậy xông ra ngoài, gọi to.
Tiếp đó, mấy bác sĩ và y tá bước tới, cầm thiết bị không ngừng thăm dò trên người Diệp Lăng Thiên, bận rộn một trận mới rời đi, sau đó Lý Vũ Hân cũng theo đi ra ngoài.
Toàn bộ quá trình Diệp Lăng Thiên đều cực kỳ thản nhiên, luôn nhìn ánh trăng tròn vành vạch ngoài cửa sổ.
“Bác sĩ nói thế nào? Còn hy vọng sống tiếp không?” Thấy Lý Vũ Hân bước vào, Diệp Lăng Thiên mỉm cười hỏi.
“Đừng nói bậy, anh rất tốt, bác sĩ nói anh hồi phục rất tốt, các hạng mục chỉ tiêu thân thể đều đang hồi phục. Anh biết không, anh dọa chết tôi rồi, anh biết anh hôn mê bao lâu rồi không? Anh đã hôn mê cả tuần rồi, bác sĩ cũng nói, xác suất anh tỉnh lại không lớn, anh có biết không.” Lý Vũ Hân nói rồi lại bắt đầu khóc.