“Tôi không biết, tôi và anh ta mới quen biết vài tháng, cô có mối quan hệ chặt chẽ với anh ta như vậy, cô chắc hẳn phải biết tại sao anh ta lại giải ngũ. Tôi nghĩ, anh ta giải ngũ có thể là có liên quan đến em gái anh ta.” Lý Vũ Hân suy nghĩ rồi nói.
“Em gái anh ta? Là Diệp…Diệp Sương?” Bò Cạp có chút kinh ngạc mà hỏi.
“Đúng, cô quen biết Diệp Sương không?”
“Không quen, tôi biết anh ta có một đứa em gái từ trong hồ sơ của anh ta, cô tiếp tục nói đi, tại sao lại có liên quan đến em gái anh ta?” Bò Cạp vội vàng hỏi.
“Tôi không biết là có phải như vậy hay không, mấy cái này là do tôi suy đoán từ những lời nói ra từ miệng của Diệp Lăng Thiên và cả miệng của em gái anh ta. Anh ta có gia đình đơn thân, ba đã qua đời từ rất sớm, anh ta có một em gái Diệp Sương nhỏ hơn anh ta tám tuổi, còn có một người mẹ, mẹ anh ta đã mất một thời gian trước rồi, anh ta không được nhìn bà ấy lần cuối cùng, anh ta vô cùng thương tâm buồn bã, cảm thấy mình đã nợ gia đình quá nhiều, mẹ qua đời rồi, cho nên chỉ còn lại em gái Diệp Sương của anh ta một mình sống ở cái thành phố này, anh ta không yên tâm nên chủ động xin giải ngũ và quay về.
Sau khi về không lâu, em gái anh ta Diệp Sương bị bệnh urê huyết, có nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, cần phải gom góp một tỷ rưỡi để làm phẫu thuật, anh ta vì để gom góp một tỷ rưỡi tiền phẫu thuật cho em gái anh ta nên mới đồng ý làm vệ sĩ cho tôi. Anh ta chỉ còn em gái là người thân duy nhất, gia đình bọn họ cũng không còn thân thích bạn bè nào khác ở thành phố này, anh ta không thể vứt em gái mình ở đây một mình không quan tâm được, tôi nghĩ, đây chính là nguyên nhân mà anh ta chọn giải ngũ quay về.
Đương nhiên, có phải như vậy hay không thì cô phải tự đi hỏi anh ta. Cô Bò Cạp, tôi vẫn là câu nói đó, con đường cuộc đời này là bản thân mình tự đi, người khác không nên đến làm chủ thay bản thân mình, sống có tốt, có hạnh phúc hay không nên để cho mình quyết định. Nếu như anh ta muốn tiếp tục về làm việc, tôi nghĩ không cần cô giúp đỡ anh ta cũng sẽ về, nếu như anh ta chỉ muốn ở bên cạnh em gái của anh ta, tôi nghĩ, cho dù cô bảo tôi rời đi, anh ta sẽ về đó sao?” Lý Vũ Hân khuyên Bò Cạp.
Bò Cạp nghe xong lời của Lý Vũ Hân thì sững sờ, có chút đờ đẫn mà nói: “Đúng a, ai có thể làm chủ được anh ta chứ.”
“Cô Bò Cạp, tôi nghĩ những lời mà tôi muốn nói cũng đã nói rõ rồi, nếu như cô tiếp tục muốn làm ra thủ đoạn gì đối với tôi và công ty của tôi, tôi chỉ có thể bày tỏ sự lấy làm tiếc, đồng thời tôi cũng tuyên bố, tôi sẽ dùng thủ đoạn pháp luật để bảo vệ quyền và lợi ích chính đáng của tôi, cho dù không có hiệu quả tôi cũng sẽ đấu tranh đến cùng, Lý Vũ Hân tôi tuy chỉ là một người phụ nữ bình thường, không có năng lực như mấy người các cô, nhưng tôi cũng sẽ không bị người khác uy hiếp. Nếu như không có việc gì nữa thì tôi nghĩ tôi phải đi rồi, công ty tôi vẫn còn chuyện đợi tôi xử lý.” Lý Vũ Hân cuối cùng nói với Bò Cạp.
“Được thôi, tôi đưa cô về.” Bò Cạp hiền lành mà gật đầu nói.
“Không cần, tôi tự về là được rồi.” Lý Vũ Hân lắc đầu nói.
“Không tới lượt cô quyết định, lời mà Diệp Lăng Thiên nói cô cũng nghe thấy rồi đó, anh ta bảo tôi đích thân đưa cô về văn phòng trong hai tiếng đồng hồ, bây giờ vẫn chưa tới hai tiếng, vẫn có thể kịp, đi thôi.” Bò Cạp nhìn thời gian xong rồi đứng dậy nói.
“Cô thật sự nghe lời anh ta nói sao?” Lý Vũ Hân cười nói.
“Phục tùng mệnh lệnh là bản năng của chúng tôi, đi thôi.” Bò Cạp nhàn nhạt nói, sau đó đưa Lý Vũ Hân ra ngoài.
Sau đó, Bò Cạp đích thân lái xe đưa Lý Vũ Hân về công ty, tiếp đó theo Lý Vũ Hân cùng lên lầu.
“Danh thiếp lần trước tôi đưa cho cô còn giữ lại không?” Trong thang máy, Bò Cạp hỏi Lý Vũ Hân.
“Vứt rồi, tôi đã tra qua, đều là giả hết.”
“Số điện thoại là thật, tôi đưa cô thêm một tấm, mong cô cất kỹ. Sau này nếu như anh ta gặp phải nguy hiểm và khó khăn gì, xin cô nhất định phải gọi điện thoại cho tôi. Được không?” Bò Cạp lấy ra một tờ danh thiếp từ trong áo ra đưa cho Lý Vũ Hân, nghiêm túc nói.
“Cô phải đi rồi sao?” Lý Vũ Hân hỏi.
“Ừm, công việc ở bên này tôi đã làm xong nên phải về rồi. Ngoài ra, tôi đến đây là muốn bảo anh ta đi cùng với tôi, bây giờ xem ra là không thể rồi. Cô Lý, loại người như chúng tôi đều không thích hợp với cuộc sống đô thị, cuộc sống mà chúng tôi quen có khác biệt rất lớn với nơi này, cho nên, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi chăm sóc anh ta.” Bò Cạp lần đầu tiên thành khẩn mà nói.
“Anh ta là bạn của tôi, chỗ có thể giúp được anh ta, không cần cô nói tôi cũng đương nhiên sẽ giúp.” Lý Vũ Hân nhàn nhạt nói.
“Vậy thì tốt.” Bò Cạp gật gật đầu, không nói gì nữa.
Lý Vũ Hân và Bò Cạp cùng đi vào văn phòng, đứng ở trước mặt Diệp Lăng Thiên.
“Chưa đến hai tiếng đồng hồ, theo mệnh lệnh của anh, tôi đã đích thân đưa cô ấy về rồi, anh xem, cô ấy có phải là còn nguyên vẹn không?” Bò Cạp đứng ở trước mặt Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Hai người nói chuyện đi, tôi vào đây.” Lý Vũ Hân nói một câu, sau đó mở cửa văn phòng của mình ra và đi vào trong.
“Đợi đã.” Diệp Lăng Thiên đột nhiên đứng dậy nói với Lý Vũ Hân.
“Làm gì?” Lý Vũ Hân có chút kinh ngạc.
“Cô ra đây.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.
“Anh làm gì?” Lý Vũ Hân có chút lúng túng mà lùi hai bước, tức giận nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Cô theo tôi vào đây.” Diệp Lăng Thiên lại lạnh lùng nhìn Bò Cạp, sau đó sải bước lớn đi vào văn phòng của Lý Vũ Hân.
Bò Cạp sững sờ, sau đó theo Diệp Lăng Thiên đi vào trong văn phòng của Lý Vũ Hân.
“Đóng cửa lại đi.” Diệp Lăng Thiên đứng ở trung tâm văn phòng nói với Bò Cạp.
Bò Cạp ngoan ngoãn đóng cửa lại, sau đó đứng thẳng ở sau lưng Diệp Lăng Thiên.
“Cô rốt cuộc là muốn làm gì? Bò Cạp, cô nhiều lần gây loạn vô lý, tôi không có nói gì là bởi vì bây giờ tôi đã không còn là lãnh đạo của cô nữa rồi, tôi không có quyền sai khiến cô. Nhưng cô đừng có tưởng rằng là tôi thật sự sẽ không phát cáu lên. Hơn nữa, tôi đã nói với cô rồi, cô đối với tôi thế nào cũng không sao hết, nhưng cô đừng có đi gây rắc rối cho Lý Vũ Hân, cô ấy không giống như tôi và cô, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, hơn nữa cô ấy cũng không có bất kỳ quan hệ nào với chuyện giữa chúng ta. Bò Cạp, tôi trịnh trọng cảnh cáo cô, hôm nay cô đi tìm cô ấy là vì chuyện gì tôi không quan tâm, nhưng tôi hy vọng đây là lần cuối cùng, nếu như còn có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo với cô. Tuy bây giờ tôi không còn là đội trưởng của cô nữa, nhưng cô phải hiểu, cô không chạy khỏi lòng bàn tay của tôi đâu, tất cả những bản lĩnh của cô đều là tôi dạy cho cô, tôi có thể dạy cô, cũng có thể xử lý cô.” Diệp Lăng Thiên dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Bò Cạp, lạnh lùng nói.
“Tôi biết rồi, anh yên tâm, sau này tôi sẽ không gây phiền phức cho cô ấy nữa, hơn nữa, tôi cũng vốn không phải là thật sự muốn gây rắc rối cho cô ấy, tôi chỉ là hy vọng anh có thể theo tôi về cùng nhau làm việc mà thôi. Độc Lang, không lẽ anh thật sự khăng khăng một mực sống ở đây sao, từ nay về sau làm một người bình thường sao?” Bò Cạp vẫn không từ bỏ mà hỏi.