Bình phục lại tâm trạng đang hôn loạn, anh thấp giọng chửi một câu: “ShitI Phiền phức thật!” Sau đó anh gọi điện thoại kêu Lâm Phàm chuẩn bị xong, lấy quần áo của mình mặc vào người của Diệp Ánh Du, bế người sải bước đi ra.
Phòng làm việc của tổ thư ký đều ở bên ngoài tầng một, cửa thủy tỉnh trong suốt đủ để mọi người thấy anh đang vội vã bế một người đi qua.
Ba cái áo rộng đủ để che kín thân thể Diệp Ánh Du, nhưng mặt cô vẫn lộ ra ngoài, như nước lạnh trong nháy mắt sôi trào, khiến mọi người kích động.
Lại phóng xe lần nữa, đường đi hơn một tiếng bị rút còn hai phần ba.
Mặt Nam Cung Hàn nghiêm lại, giọng lạnh lùng ra lệnh: “Sốt cao hôn mê, chữa nhanh một chút!”
Lâm Phàm: “…” Vốn tưởng chuyện gì nghiêm trọng, anh ta cố ý chờ ở bên ngoài bệnh viện đón người, thì ra chỉ là sốt cao?
Đi theo phía sau Nam Cung Hàn vào phòng bệnh, sau khi khám và chữa bệnh xong anh ta nói: “Giống với tình huống bị sốt lần trước, cần người bên cạnh chăm sóc.”
“Ừm.” Mặt Nam Cung Hàn không thay đổi khẽ gật đầu, độ cung gân như là không có.
Lâm Phàm sớm đã biết anh có thói quen một mình, hít sâu một hơi yên lặng lùi sau một bước, sau đó mới nói vào trọng điểm.
“Thân thể người bệnh cần tắm rửa, nhất là phần dưới.” Đầu Lâm Phàm thấp đến nỗi dán vào ngực, chịu đựng khí áp lạnh, thận trọng kiến nghị: “Tôi sẽ kêu y tá đưa thuốc mở đến, trực tiếp bôi lên là được, nếu không nơi bị thương rất dễ bị nhiễm trùng.”
Mặt Nam Cung Hàn không thay đổi, ánh mắt lại lạnh như băng. Anh không bất ngờ Lâm Phàm biết những thứ này, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi và mùi tanh, mặc dù đã nhạt hơn nhiều so với lúc trong phòng làm việc, nhưng là một người bác sĩ thì vẫn có thể nhận ra.
Bình tĩnh nhìn chằm chằm đỉnh đầu Lâm Phàm, một lúc lâu, anh lạnh lùng nói một câu: “Sao cậu còn chưa đi?”
Lâm Phàm bất đắc dĩ nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Thuốc mỡ được đưa tới, Nam Cung Hàn bế người từ phòng bệnh vào phòng tắm, tự tay tắm cho Diệp Ánh Du, lại bôi thuốc, sau đó mới để cho bác sĩ khám.
Bởi vì chữa trị kịp thời, buổi tối Diệp Ánh Du liền hạ sốt, đến hôm sau là có thể tỉnh lại.
Lông mi của cô rung lên mấy lần, hai mắt mở ra, ánh mặt trời buổi sáng rực rỡ đập vào mắt, một nụ cười nở trên môi những được một nửa thì tắt ngúm.
Chuyện xảy ra trong phòng làm việc, tất cả đều xuất hiện trong đầu, phẫn hận hiện lên trong nháy mắt, lúc khóe mắt nhìn thấy Nam Cung Hàn thì càng được đẩy lên đỉnh điểm!
Diệp Ánh Du trừng người đàn ông bên cạnh giường muốn rách cả mí mắt, hàm răng cắn chặt, cô hận tới mức không thể nhào tới xé rách Nam Cung Hàn, nhưng lý trí còn sót lại trói buộc hành động của mình.
Chưa nói đến cô có làm được hay không, hành vi phát tiết đơn thuần như vậy cũng chả có chút tác dụng nào, nếu làm quá sẽ khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn!
Dùng hết toàn bộ sức lực thu hồi ánh mắt không nhìn chằm chằm Nam Cung Hàn nữa. Mắt Diệp Ánh Du đảo quanh, cố gắng nghĩ cách giải quyết.
Thời gian trôi qua cực nhanh, lúc cô vẫn chưa có cách, Nam Cung Hàn đã tỉnh lại. Nếu không phải tự mình chăm sóc Diệp Ánh Du hơn nửa đêm, lúc cô nhìn chằm chằm anh đã có phản ứng.
Ánh mắt lạnh lùng, không mơ màng lúc tỉnh ngủ, ánh mắt rơi vào trên mặt Diệp Ánh Du, có sự rung động khó phát giác trong nháy mắt. Bễ nghề nhìn người trên giường, anh lạnh lùng bá đạo nói: “Ngày hôm nay cô trở về biệt thự, hai ngày nữa cô đi làm lại.”
Đôi mắt Diệp Ánh Du chuyển động, nhìn chằm chằm vào anh. Còn chưa có phản ứng gì, Nam Cung Hàn đã xoay người đi ra ngoài, không cho cô chỗ trống để dị nghị hoặc phản đối.